Chương này tui đổi từ "trợ thủ" sang "Trợ lý" nhá.... Đỡ ngứa mắt khi đọc và edit lại.=============================
Râu mép hoa râm của Trương giáo sư vểnh lên, một mặt không hài lòng: "Hoảng cái gì mà hoảng?! Đã nói ngươi làm việc gì đều phải bình tĩnh, không thể hấp ta hấp tấp. Hơn nữa bên trong phòng thí nghiệm này có món đồ nào khiến ngươi hốt hoảng?!"
Trợ lý trẻ tuổi kia thế nhưng cả một câu cũng không nói được, chỉ vào cái máy kiểm tra, lắp ba lắp bắp nói: "Giáo, giáo sư! Ngươi, ngươi mau tới đây nhìn!"
Nhìn dáng vẻ trợ lý kinh hãi đến biến sắc, mặc dù Trương giáo sư có chút không hài lòng, nhưng vẫn không nhanh không chậm bước tới.
"Làm sao, chẳng lẽ còn có thể kiểm tra ra người có thể lắp ráp ra linh kiện cấp D sao?" Trương giáo sư cười cười nói đùa, thế nhưng trợ lý của hắn không cảm thấy buồn cười một chút nào.
Vừa nói xong, Trương giáo sư cũng đã tới trước máy kiểm tra. Mà trợ lý của hắn vội vã chỉ vào màn hình hiển thị của máy kiểm tra cho hắn nhìn.
"Cũng thật không biết rốt cuộc kiểm tra ra cái gì mà ngươi như thế thất......"
Giáo sư lời còn chưa nói xong liền im bặt đi.
Hắn không tin tưởng trừng hai mắt nhìn: "B, cấp B! Làm sao có khả năng!"
Trợ lý lúc này tìm về cho mình một chút thần trí, nói cũng rõ ràng: "Ta vừa nãy nhìn thấy kết quả này cũng bị hoảng sợ rồi, còn nghĩ bản thân nhìn lầm."
Nhưng Trương giáo sư một chữ cũng không nghe lọt lời trợ lý nói, hắn dùng tốc độ bình sinh nhanh nhất cầm lấy linh kiện cẳng chân giáp máy phía dưới máy kiểm tra, mặt đầy khϊếp sợ lật xem. Hắn thậm chí không để ý bình thường bản thân hay oán giận thân thể già nua, đều không linh hoạt giống thân thể người trẻ tuổi, trực tiếp chạy đến trước bàn thí nghiệm cầm lấy một công cụ.
Hai ba cái liền đem xác ngoài linh kiện tháo ra.
Sắc mặt Trương giáo sư đỏ lên, hưng phấn tột đỉnh. Trân trân nhìn cái linh kiện giáp máy này, con mắt vì kích động mà có chút ửng hồng.
"Mau mau! Mau mau đem máy kiểm tra trong phòng thí nghiệm của ta tới đây!", âm thanh Trương giáo sư vì hưng phấn mà có chút run rẩy.
Trợ lý vội vàng đáp một tiếng, vội vội vã vã từ trong phòng thí nhiệm chạy ra ngoài.
Hắn chưa từng thấy giáo sư thất thố như thế, sự tình lần này nhất định khiến giáo sư khϊếp sợ. Chính hắn cũng bị kết quả khảo nghiệm của linh kiện giáp máy kia làm cho khϊếp sợ, lại nhìn dáng vẻ của giáo sư, hắn càng coi trọng chuyện này. Hắn lập tức dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến văn phòng Trương giáo sư, đem máy kiểm tra cao cấp kia bưng tới.
Máy kiểm tra trong phòng thí nghiệm chỉ có một cột, có thể kiểm tra ra thuộc tính tổng hợp của linh kiện giáp máy, nhưng không thể biểu hiện kết quả cấp bậc chính xác. Mà cái máy trong văn phòng Trương giáo sư thì có thể kiểm tra toàn bộ số liệu từng hạng thuộc tính.
Chờ hắn thở hổn hển chạy đến phòng thí nghiệm, Trương giáo sư đã sốt ruột đến giơ chân.
"Ngươi làm gì giờ mới tới! Quá chậm!", Trương giáo sư nhìn thấy trợ lý trở về, sốt ruột xoay xung quanh hắn lúc này mới dừng bước. Vốn là muốn vọt thẳng đi qua đem máy kiểm tra đoạt tới, thế nhưng vừa nhìn linh kiện giáp máy trong tay, hắn lập tức dừng lại.
Nóng ruột hối thúc, nôn nóng đến giậm chân: "Nhanh nhanh đem máy kiểm tra đặt lên bàn đi, còn chờ cái gì đây!"
Trợ lý liền không để ý thái độ của ông mà làm theo, đem máy kiểm tra đặt lên trên bàn thí nghiệm, sau đó vươn tay đón lấy linh kiện trong tay Trương giáo sư.
Thế nhưng Trương giáo sư linh hoạt nghiêng người, trừng mắt, cảnh giác nhìn hắn: "Ngươi làm gì?!"
Trợ lý dở khóc dở cười: "Bình thường không phải đều là ta giúp ngài kiểm tra sao?"
"Không, lần này không cần ngươi giúp, ta tự mình làm!", Trương giáo sư che linh kiện cầm trong tay như bảo bối, chỉ lo người khác đoạt với hắn, hắn vòng qua trợ lý, cẩn thận từng li từng tí đặt vào máy kiểm tra.
Lo lắng chờ đợi cho ra kết quả khảo nghiệm.
Ngắn ngủi vài giây lại làm Trương giáo sư cảm thấy dày vò.
Sau khi Trương giáo sư dậm chân đi vòng vòng cỡ mấy vòng, máy kiểm tra rốt cuộc vang lên âm thanh nhắc nhở.
Trên mặt Trương giáo sư đầy vết nhanh lập tức giãn ra, con mắt trợn thật lớn, lập tức liền nhào tới trước bàn thí nghiệm. Trợ lý nhảy dựng một cái, chỉ lo Trương giáo sư làm ra hành động khiến bản thân có chuyện.
[Chất liệu: Cấp F]
[Độ linh hoạt: Cấp A]
[Đánh giá tổng kết: Cấp B]
Trương giáo sư mặt đầy nếp nhăn không chớp mắt lấy một cái, nhìn chằm chằm máy kiểm tra, sau khi nhìn thấy kết quả này con mắt hắn bắn ra tia sáng.
"Trời ạ, độ linh hoạt thế mà đạt đến cấp A!" Trương giáo sư kích động râu bạc run run, lời nói cũng có chút run rẩy: "Dùng vật liệu cấp F mà lại có thể làm ra linh kiện có độ linh hoạt cấp A, quả thực chính là thiên tài!"
Trương giáo sư trân trân đem linh kiện từ máy kiểm tra phủng lên, dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí nâng giá trị linh kiện này thành quốc bảo.
"Giáo sư?" trợ lý hiển nhiên không chịu xung kích lớn như Trương giáo sư, nhìn dáng vẻ Trương giáo sư kích động như vậy, có chút xoắn xuýt nhỏ giọng mở miệng.
Giáo sư không phải vẫn nói không quan tâm hơn thua, vạn sự bình tĩnh sao, vừa mới đem mình mắng một trận, làm sao vừa quay qua quay lại bản thân liền thất thố như vậy.
Hiển nhiên Trương giáo sư không cảm nhận được lời phỉ nhổ của trợ lý, thế nhưng trợ lý đột nhiên lên tiếng làm hắn tỉnh lại. Hắn lập tức lo lắng kêu trợ lý lại đây.
"Nhanh! Nhanh cho ta nhìn chút, bài tập này đến cùng là ai làm!"
Trợ lý vội vã lên tiếng, giơ tay muốn nhận lấy linh kiện trong tay Trương giáo sư, kết quả bị Trương giáo sư né qua. Vừa nhấc mắt lên, liền thấy vẻ mặt đầy cảnh giác cùng xoắn xuýt của Trương giáo sư, thậm chí nếp nhăn trên mặt đều căng ra một chút.
Trợ lý dở khóc dở cười: "Giáo sư, ngài phải đưa linh kiện cho ta, ta mới có thể tra a."
Trương giáo sư do dự rất lâu, mới cầm linh kiện đưa qua, một bên cố ý căn dặn: "Ngươi cẩn thận một chút, tuyệt đối đừng làm hỏng."
Trợ lý miệng đầy đáp ứng, trong lòng đã nhanh cười muốn đấm đất. Linh kiện giáp máy nào có dễ hỏng như vậy, đừng nói hắn tay không, coi như hắn cầm búa tạ cũng không hề gì a! Trương giáo sư rõ ràng quá quan tâm đến cái linh kiện này mà quên mất kiến thức thường thức a!
Trợ lý đau khổ nhịn cười, cẩn thận từng chút một tiếp nhận linh kiện cẳng chân trong tay Trương giáo sư, dùng thiết bị trên tay quét một hồi.
"Ồ?" trợ lý giật minh.
Trương giáo sư vẫn thấp thỏm bất an nhìn chằm chằm động tác trên tay trợ lý, lúc này trợ lý phản ứng lập tức khiến hắn căng thẳng.
"Làm sao?"
"Tin tức của linh kiện này là nặc danh, không phải thông tin học sinh chuyên môn."
Bởi vì linh kiện giáp máy vô cùng quý giá, mỗi người lĩnh đều có hạn ngạch nhất định. Ở trong phòng thí nghiệm, mỗi một tổ linh kiện giáp máy đều sẽ dùng một hộp kim loại bọc lại, bình thường hộp kim loại này đều đóng chặt, chỉ có người nắm quyền hạn mới có thể mở ra. Mà con chíp trên hộp kim loại này sẽ đem thông tin học sinh ghi chép lại.
Mà mỗi trên mỗi linh kiện giáp máy đều có đánh dấu giống vậy, tương ứng với mỗi hộp kim loại, trong đó rìa ngoài của linh kiện, mặt trên đó cũng có con chíp tương đồng, con chíp này có liên kết với thông tin của hộp kim loại. Những con chíp này là chuyên môn của học viện thêm vào, mục đích chính là đẽ dàng ghi chép thành tích của học sinh.
Trợ lý nhìn thấy kết quả ký lục hiện tại mà nghi ngờ, đầu óc mơ hồ: "Lẽ nào cái này không phải bài tập của học sinh sao?"
"Cái gì?!"
Trương giáo sư vừa nhìn thấy kết quả này suýt chút nữa thở không thông.
Hắn từ lúc đưa giáp máy cho trợ lý, trong lòng liền thấp thỏm không ngớt, vẫn chờ mong chủ nhân sau lưng bài tập này. Hắn thậm chí cũng đã quyết định rồi, bất luận bối cảnh người học sinh có là gì, có lão sư hay không, đều nhất định phải đem hắn đến đây và cho mình làm học sinh (?). Kết quả bây giờ lại nói với hắn, cái linh kiện này không biết là ai làm?!
Trợ lý vừa nhìn thấy dáng vẻ run rẩy của Trương giáo sư, trong lòng hốt hoảng, bước mau tới trước đỡ lấy hắn. Vội vội vã vã vỗ lưng hắn thuận khí: "Giáo sư, ngài đừng có gấp, có thể ở đây làm thí nghiệm thì nhất định là người của trường học chúng ta, muốn tìm ra là sớm hay muộn thôi."
Trương giáo sư vừa nghe như thế, mới bình phục một chút, nhanh quay qua trợ lý nói: "Nhanh đi tra cho ta, ta nhất định phải biết người học sinh này là ai!"
Trợ lý vẻ mặt đau khổ: "Được, ta lập tức tra, nhưng giáo sư ngài đi nghỉ trước đi, ngài tuyệt đối đừng gấp."
Nhưng Trương giáo sư một mặt bất mãn, trong giọng nói còn mang theo chút sốt ruột: "Nghỉ ngơi cái gì mà nghỉ, ngươi nói hiện tại gặp một thiên tài như thế, ta còn không tìm được thì làm sao mà nghỉ ngơi?!"
Trợ lý còn muốn tiếp tục khuyên nhưng trực tiếp bị Trương giáo sư mắng cho một trận, thực sự không còn cách nào khác, trực tiếp nhăn mặt ra khỏi phòng thí nghiệm tới phòng quản lý tra sổ ghi chép.
Sau khi ra ngoài vẫn có chút không yên lòng về giáo sư, trợ lý trực tiếp lôi một người bên cạnh, để hắn tới nhìn một chút.
Lô Lương Tuấn vốn để quên đồ, vì thế quay lại tìm, kết quả không hiểu sao bị trợ lý giáo sư kéo lại. Vốn hắn có chút không cao hứng, chờ nghe rõ trợ lý nói xong, hắn lập tức cười đồng ý.
Mục tiêu cho tới nay của hắn là trở thành đệ tử Trương giáo sư, thế nhưng đáng ghét là bị tên rác rưởi kia vượt mặt thành tích kiểm tra. Sau khi nhập học, hắn vẫn không từ bỏ mục tiêu này, cũng may lần này người đứng nhất hữu danh vô thực, tuy rằng vào cửa Trương giáo sư, nhưng vẫn khiến Trương giáo sư không hài lòng lắm. Mà thiên tư bản thân so người kia tốt hơn rất nhiều, chỉ cần mình cố gắng nhiều hơn, Trương giáo sư nhất định sẽ thu mình làm đệ tử!
Lần này chẳng phải là ông trời cho mình cơ hội sao?!
Để mình chăm sóc Trương giáo sư, hắn nhất định sẽ làm cho Trương giáo sư phát hiện mình rất ưu tú!
=============================
Lời editor: Hự hự, mị lại trồi lên ném chương mới cho mấy thím đây.... Xong chương này cảm thấy mấy người não bổ đáng sợ thặc!!! Mị lặn tiếp đây, bái bai (=ω=.)