Chương 4: Bộ lạc hổ tộc (4)

Khương Dục bị ánh mắt mừng rỡ của Á Kỳ nhìn tới nghẹn.

Tức giận hơi ngưng lại.

Không nói gì lườm hắn một cái.

Lôi kéo hắn quay đầu lại nhìn về phía Á An đang dương dương tự đắc.

Ngữ khí âm u mở miệng: "Á An, ngươi đây là ý gì?"

Á An dửng dưng như không bĩu môi: "Làm sao, ngươi không phải cũng đã từng làm như vậy sao, cũng không phải không biết, lần này giả vờ làm người tốt làm gì?"

Khương Dục kiềm nén lửa bực trong lòng, đây chính là việc nguyên thân trải qua, nhưng mình không thể không nhận.

"Trước đây ta làm gì không cần ngươi quản, ta đã nhận sai lầm với Á Kỳ, những chuyện trước đây ngươi làm ta cũng mặc kệ, thế nhưng hiện tại Á Kỳ là bằng hữu của ta, nếu như ngươi còn bắt nạt hắn, đừng trách ta không khách khí." Khương Dục vỗ cánh tay Á Kỳ an ủi.

Vừa nãy bởi vì Á An nói đến trước đây Á Vũ bắt nạt hắn, tâm tình có chút buồn bã, Khương Dục tự nhiên chú ý tới.

Tuy rằng việc đó không phải là mình làm thế nhưng trong lòng dâng lên một tia hổ thẹn.

"Ngươi muốn không khách khí như thế nào với ta?" Á An đột nhiên nở nụ cười, khoe khoang giơ thảo dược trong tay mình, dửng dưng như không, nói: "Ta liền làm như thế, ngươi có thể làm gì ta?"

"Hơn nữa, hắn nhu nhược vô dụng như vậy, đáng để ngươi làm bằng hữu sao, ngươi không cảm thấy phiền sao? Ta lại cảm thấy hai chung ta ở chung rất tốt."

Á An quay về phía Khương Dục cho thấy một tia ý tứ lấy lòng.

"A Vũ!" Á Kỳ đột nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Khương Dục, cả người vô cùng căng thẳng.

Hắn đúng là giống như Á An nói vậy, vô cùng nhu nhược, người trong bộ lạc không ai thích hắn, A Vũ có phải hay không sau này thật sự không để ý tới hắn?

Khương Dục vỗ vỗ cánh tay hắn, vẻ mặt không đổi: "Ngươi dựa vào cái gì cảm thấy Á Kỳ là vô dụng? Cũng bởi vì ngươi bắt nạt hắn sao?"

"Ta ngược lại cũng có thể cùng tộc y thúc thúc nói một chút bãn lĩnh cường hãn của ngươi, nếu ngươi lợi hại như vậy, nên để tộc y thúc thúc truyền vị trí lại cho ngươi sớm một chút."

Sắc mặt Á An bỗng dưng thay đổi, vẻ mặt vô cùng căng thẳng: "Ngươi muốn làm gì?"

Tiếp theo đó lại giả bộ trấn định nói: "Coi như ngươi cáo trạng cùng với tộc y thúc thúc cũng là uổng công, ta là người có năng khiếu nhất trong tất cả mọi người!"

Khương Dục nở nụ cười lạnh: "Thật sao?"

Tay Á An theo bản năng nắm chặt lại, dược thảo bị hắn nắm trong tay bắt đầu biến dạng, thậm chí còn chảy ra chất lỏng màu xanh lục, nhiễm phải ngón tay của hắn.

"Ngươi không phải là muốn có dược thảo sao?" Á An cắn răng, trong mắt lóe ra một tia tàn nhẫn không hợp với tuổi tác: "Ta cho ngươi biết, coi như ta đem những thứ này phá hủy, cũng sẽ không đưa cho ngươi."

Nói xong, Á An tận lực khắc chế bất an trong lòng mình, mạnh mẽ ném thảo dược trong tay mình xuống đất, dùng sức giẫm lên cho đến khi giẫm thành bùn, cùng đất trộn lẫn vào nhau.

Khương Dục lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, cũng không nói một lời nào.

Các tiểu á thú nhân xung quanh cảm giác bầu không khí có gì đó không đúng, đều rất nhất trí duy trì trầm mặc, không người nào dám mở miệng.

Á An rất được hoan nghênh không sai, thế nhưng A Vũ là giống cái quý giá, coi như Á An là tộc y tương lai cũng không sánh bằng.

Hai người xảy ra xung đột, bọn họ vẫn là không nói lời nào thỏa đáng.

Đang lúc này, tộc y đến.

"A Vũ, ngươi đối với y thuật của ta có hứng thú sao?" tộc y thấy Khương Dục ở đây, không nhịn được trêu đùa.

"Á Tác thúc thúc, y thuật của ngươi cao vậy, ta mới không học được." Khương Dục bĩu môi, một mặt mang thâm thù.

Tộc y bị vẻ mặt này của hắn chọc cười "Được rồi, được rồi,ta liền biết ngươi là con sâu lười sẽ không theo ta học, thực sự là làm ta thương tâm,, uổng công ta trước cứ tâm tâm niệm niệm muốn đem vị trí tộc y truyền cho ngươi."

Nghe đến đó, sắc mặt Á An trong nháy mắt trở nên tái nhợt.

Nhưng tộc y cũng không chú ý tới, tiếp tục nói: "Đáng tiếc, ngươi cái trứng lười không muốn học, bất quá lần này nếu ngươi ở đây, thì đừng hòng chạy, ngoan ngoãn nghe lời một chút."

Khương Dục ngoan ngoãn gật đầu.

"Nhiệm vụ ta giao cho các ngươi làm thế nào rồi?" lần này tộc y quay về hướng đám tiểu á thú nhân nói.

Các tiểu á thú nhân nghe xong đều đem thảo dược trong tay mình giao cho tộc y, sau đó lén lút nhìn Á An một chút.

Sắc mặt Á An khó coi cực điểm, chờ tới thời điểm tộc y nhìn về phía hắn, ngữ khí cứng ngắc giải thích: "Ta thu thập đủ thảo dược, trên đường quay về đột nhiên đυ.ng phải một con xà thú, sợ quá ta đem thảo dược ném đi, sau đó mau mau chạy về."

Tộc y đăm chiêu liếc mắt nhìn hắn, Á An nhìn suýt chút nữa không kiềm được mới chậm rãi dời ánh mắt không nói gì.

"Vậy còn ngươi?" tộc y nhìn về phía Á Kỳ trong tay trống trơn.

Á Kỳ bởi vì xấu hổ, mà sắc mặt trở nên đỏ chót, lắp bắp nói: "Ta... ta không thu thập đủ..."

Tộc y nghe xong nhíu mày, sau đó nhìn một chút một vũng nước bùn vô cùng dị dạng trên đất.

"Nếu như vậy, hai người các ngươi đều chưa hoàn thành nhiệm vụ, lần sau nhiệm vụ gấp đôi, nếu như còn chưa thu thập đủ, vậy các ngươi không cần theo ta học."

Nghe nói như vậy, sắc mặt hai người nhất thời trắng bệch.

Không cùng tộc y học liền mang ý nghĩa triệt để mất đi quyền lợi cạnh tranh tộc y.

Á Kỳ cũng không quan tâm tọc y hay không tộc y, hắn đối với vị trí kia không dám hi vọng xa vời, chỉ la hắn đối với y thuật thật sự phi thường yêu thích, không cho hắn học, vậy thì đó là trừng phạt lớn đối với hắn.

"Ta nhất địng sẽ nỗ lực!" hai tiểu á thú nhân đều mở miệng.

Tộc y gật đầu, sau đó bắt đầu quay lại hắn lấy tới mấy cái thảo dược giảng giải cho các tiểu á thú nhân.

Qua nửa ngày, lớp học của tộc y cũng xong, tộc y giơ tay lên, tuyên bố có thể tản đi, các tiểu á thú nhân ham chơi cũng không nhịn được hoan hô kêu thành tiếng, nhảy nhảy nhót nhót rời đi.

"A Vũ" trên mặt Á Kỳ tràn ngập hưng phấn vừa thẹn thùng: "Cảm ơn ngươi nói giúp ta lần này!"

Khương Dục mặt không cảm xúc nhìn hắn một chút: "Cảm giác thế nào?"

"Rất cao hứng!"

Khương Dục im lặng.

Một lát sau, Á Kỳ tái đỏ mặt mở miệng, âm thanh như muỗi "Cũng rất hả giận..."

Trong mắt Khương Dục rốt cuộc cũng nở nụ cười, nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Á Kỳ bất đắc dĩ tiếc không rèn được sắt, yên lặng ném ra một câu nói: "Lần sau nếu như Á An còn muốn cướp thảo dược của ngươi thì làm sao đây?"

Sắc mặt Á Kỳ trắng nhợt.

Khương Dục lần thứ hai quăng thêm một câu: "Nếu như ngươi lại bị cướp, ngươi liền không thể cùng tộc y thúc thúc học tập y thuật."

Hắn biết mức độ yêu thích y thuật của Á Kỳ.

Hơn nữa lần sau hắn cũng không tính giúp Á Kỳ, tính cách Á Kỳ quá mức mềm yếu rất dễ bị bắt nạt, bị ủy khuất cũng chỉ có thể yên lặng nuốt xuống, vì lẽ đó hắn mới bị bọn Á An và A Vũ được voi đòi tiên bắt nạt thời gian dài như vậy.

Mà lần này là cơ hội đảo ngược tính cách mềm yếu của Á Kỳ thật tốt.

Thời điểm làm vật quý giá bị uy hϊếp, Á Kỳ hẳn sẽ không nuốt tức giận vào bụng như vậy.

Đúng như dự đoán, Á Kỳ trầm mặc một lát, đột nhiên hít sâu một hơi: "Ta nhất định sẽ không để hắn cướp đi!"

Khương dục trong lòng gật đầu, tiếp tục hỏi: "Vậy nếu như hắn đoạt của ngươi thì phải làm sao?"

Lần này cái cổ Á Kỳ đều nhiễm đỏ, hiển nhiên có chút nóng nảy, thế nhưng lại không nghĩ ra được biện pháp, chỉ nói lắp bắp: "Cái kia, vậy ta liền đoạt lại!"

Khương Dục cảm thấy hơi buồn cười, thế nhưng không hề nói gì, Á Kỳ có thể nghĩ đến phản kháng cũng không dễ dàng gì.

Ngày sau còn dài, hắn tin tưởng Á Kỳ nhất định sẽ trưởng thành đến ngày không còn ai bắt nạt hắn nữa.

Hơn nữa, nếu Á Kỳ yêu thích y thuật như thế tại sao không thể làm tộc y?

Á An kia thật khiến người ta chán ghét, làm sao so được với Á Kỳ?

Khương Dục yên lặng ghi tạc lại trong lòng, chuẩn bị hoàn thành nhiệm vụ của mình đồng thời cũng phải chú ý tới sự nghiệp tương lai bạn tốt của mình.

Á Kỳ trở về ôn tập lại bài học của tộc y, nhưng Khương Dục thì chưa về nhà mà tiếp tục đi đến mục tiêu của mình --- đi phụ cận nhà của Mục.

Mặc dù lời này nói lên nghe không hay lắm, thế nhưng vì để có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách thuận lợi, Khương Dục sẽ không quan tâm đến điều đó.

Chỉ là khi Khương Dục vừa đến trước cửa nhà Mục liền thấy một màn rất chấn động.

Một con mãng xà thô như cánh tay người quấn lấy cái cổ nhỏ của Mục, chậm rãi nắm chặt thân thể.

Bởi vì hô hấp không thông, sắc mặt Mục bắt đầu đỏ lên, liều mạng giãy dụa.

Thế nhưng Mục càng giãy dụa, mãng xà lại càng siết chặt, con mắt Mục đã bắt đầu trắng dã, cường đọ giãy dụa ngày càng nhỏ.

Cuối cùng ngã trên mặt đất.

Chỉ một chút nữa là nghẹt thở mà chết.

Khương Dục nổi giận, chỉ là hắn chưa kịp lên tiếng, con mãng xà kia nới lỏng thân thể ra, đi xuống từ trên người Mục, sau đó từ dài hơn mấy mét hóa thành tiểu hài nhi năm sáu tuổi, cả người đầy khí lạnh khiến người ta không thoải mái.

"Thực sự là không đỡ nổi một đòn!" tiểu thú nhân kia nhìn về hướng Mục đang hôn mê, khinh bỉ mở miệng.

Dứt lời, cũng không phát hiện Khương Dục cách đó không xa, trực tiếp đi tới gian nhà cách đó không xa.

Trong lòng Khương Dục nổi lên cảm xúc hết sức phức tạp.

Tiểu thú nhân vừa nãy suýt gϊếŧ chết Mục là em trai Mục--- Kiều, theo cách người hiện đại nói cũng chính là em trai kế, cùng Mục không có một chút quan hệ máu mủ gì.

Mà cha của Kiều --- Ars, cũng chính là bầu bạn đời thứ hai của a phụ Mục.

Thời điểm Bác gặp được bọn họ, bầu bạn hắn A Kỳ vẫn chưa tạ thế.

Hơn nữa, Ars cùng Kiều cũng có thể nói là được A Kỳ cứu về.

Khi đó Ars mang theo Kiều té xỉu trong rừng cây, được A Kỳ ra ngoài hái thuốc phát hiện, gọi người đem Ars nhấc vào thôn, Ars được cứu tỉnh sau khi đối với việc bản thân trải qua chuyện gì thì ngậm miệng không nói, trong bộ lạc dựa theo việc tôn trọng giống cái nên không hỏi nhiều, chỉ là điều động tập thể thú nhân thành niên trong thôn làm một gian phòng cho Ars mà thôi.

A Kỳ là một người có tâm địa hiền lành, thường thường sẽ tới nơi ở của Ars cùng nói chuyện với hắn, cũng mang cho hắn ít đồ dùng hàng ngày cùng đồ ăn.

Chậm rãi A Kỳ cùng Ars trở thành bằng hữu tốt nhất.

Hai người bọn họ đều mang thai, thường thường sẽ chia sẻ một chút đồ dùng và đồ ăn mà thai phu cần.

A Kỳ so với Ars sinh sớm hai tháng, chỉ là không may, ở thời điểm Mục ba tháng, A Kỳ liền bởi vì thân thể suy yếu mà tạ thế, khi đó Ars vẫn chưa sinh.

Lại sau đó một tháng, Bác và Ars kết thành bầu bạn.

Kiều liền được sinh ra.

Khương Dục nghĩ đến miêu tả trên tường trong thế giới tinh thần, sắc mặt đột nhiên có chút khó coi.

A Kỳ tạ thế cũng không phải ngẫu nhiên.

==============

P/s: Edit xong đoạn cuối cảm thấy tự nhiên muốn ăn thịt rắn quá men. >_<