Sắc mặt thiếu niên kia lập tức đen kịt lại, âm trầm cực kỳ.
Chỉ là còn không chờ hắn phát tác, người bên cạnh cũng đã hướng về phía Đoạn Tĩnh Triết xô đẩy.
"Ngươi biết Lô thiếu gia là ai không?! Lại dám làm lơ hắn như thế!"
"Tiểu tử thúi, ngươi còn muốn sống không!"
"Thức thời thì đem nhường vị trí kia lại đây!"
Ba năm người đứng bên cạnh vây quanh bên người thiếu niên trực tiếp đưa tay đẩy Đoạn Tĩnh Triết đang mờ mịt một cái.
Trực tiếp đem Đoạn Tĩnh Triết đẩy ra khỏi hàng ngũ hồi nãy.
Thiếu niên kia bĩu môi, cười lạnh một cái, cũng không nói lời nào, trực tiếp đứng tại vị trí ban nãy của Đoạn Tĩnh Triết.
Vừa vặn lúc này thanh niên tóc vàng kia đã điền được tư liệu báo danh của mình, từ trong đội ngũ lui ra ngoài.
"Huynh đệ, ngươi cũng đừng quá sinh khí, người như thế vừa nhìn là biết chúng ta không trêu chọc nổi." thanh niên tóc vàng đem Đoạn Tĩnh Triết đang không rõ tình hình kéo sang một bên, thấp giọng khuyên can.
Đoạn Tĩnh Triết liếc mắt nhìn hắn, con ngươi hắc sắc thâm thúy phảng phất giống như một miếng bảo ngọc, giống như có thể khiến người ta hãm sâu vào trong đó, không thể tự thoát ra được.
Thanh niên tóc vàng ngẩn ra.
Sau đó liền lắc lắc đầu, cảm giác vừa rồi bản thân sinh ra ảo giác.
Trong khoảng khắc thanh niên tóc vằng sững sờ, Đoạn Tĩnh Triết đã đi đến bên cạnh thiếu niên mới nãy.
Thiếu niên thả tư liệu điền trong tay mình xuống, trào phúng nhìn Đoạn Tĩnh Triết.
"Làm sao, ngươi có cái gì không phục?"
"Tên bình dân thấp hèn này."
Câu nói thứ hai vừa nói ra, lập tức khiến cho phần lớn người xung quanh không cam lòng, thế nhưng mọi người đều là mang vẻ mặt tức giận xì xào bàn tán, nhưng không có người nào dám đứng ra chỉ trích hắn.
Mà lão sư phụ trách trước bàn báo danh, chống cằm, dáng vẻ ngồi xem kịch hay.
Thiếu niên xem thường tên bình dân thấp hèn trước mắt này, đã đoán được hắn sẽ nổi giận mà hành động như chó điên như thế.
Mà đám người vây quanh bên cạnh hắn thì lại chuẩn bị kỹ càng tiến lên ngăn cản.
Thế bọn Lô thiếu gia hả giận.
Nhưng mà Đoạn Tĩnh Triết một chút cũng không nhìn bọn họ, trực tiếp cầm cuốn sách nhỏ trong tay hắn đến trước mặt lão sư đang xem kịch vui kia.
"Chen ngang, xô đẩy." âm thanh không hề chập trùng của hắn làm người nghe đều mơ hồ đầu óc.
Trong mắt lão sư báo danh lộ ra một tia thú vị.
Đoạn Tĩnh Triết dừng một chút, phát hiện lão sư không có hành động gì, mặt không hề có cảm xúc theo dõi hắn: "Điều 183 cùng với điều 204."
Lão sư báo danh kia đem tay chống cằm của mình rút ra, lộ ra một nụ cười tràn ngập hứng thú.
"Thí sinh Lô Lương Tuấn, vi phạm điều 183 và 204 trong luật lệ của trường thi, trừ 20 điểm."
"Mời thí sinh Lô Lương Tuấn trở lại vị trí của mình, bằng không sẽ hủy tư cách dự thi lần này."
Đám người xung quanh ồ lên một trận.
"Luật lệ trường thi cái gì? Tại sao đột nhiên lại trừ điểm?"
"Ta cũng không biết a! Xảy ra chuyện gì?!"
Lúc này, trong đám người đột nhiên truyền tới âm thanh chần chờ: "Bọn họ nói tới không lẽ là cuốn sách nhỏ lúc nãy phát cho chúng ta đi....."
Đám người đột nhiên yên lặng một lát.
Sau đó như ong vỡ tổ, toàn bộ khu vực báo danh đều sôi trào.
"Ta cho rằng cái đó là không dùng đến đấy!"
"Cái đó vừa phát ra ta liền xem qua một chút, trên đó rõ ràng không có ghi điều nào như thế!"
"Dày như vậy, ai có thể đọc xong?"
".....Ta có coi hết, phía trên đúng là có viết vài phân hạng, thế nhưng là bắt đầu từ điều 150."
Mà lúc này, rất nhiều người cũng bắt đầu lật xem cuốn sách trong tay mình, thế nhưng càng nhiều người trong tay chẳng có cái gì cả.....Bọn họ ngay từ lúc đầu liền đem nó ném vào thùng rác rồi.
"Điều thứ 183, phàm trong quá trình báo danh có người chen ngang, có báo cáo khấu trừ hết thành tích cuộc thi. Điều thứ 204, phàm trong quá trình báo danh có tình huống xô đẩy, có báo cáo, khấu trừ hết thành tích cuối cùng của cuộc thi đấu."
Có hai người lật xem đến liền lập tức nói ra.
Lúc này, mọi người nhớ lại hai câu của thanh niên mặt không cảm xúc kia nói ra liền có chút sững sờ, ánh mắt nhìn về hắn có chút không giống nhau.
"....Hắn thật sự xem qua...."
"....Hơn nữa còn nhớ rất kỹ....."
Mà thiếu niên vừa mới kiêu ngạo lúc nãy, sắc mặt đã âm trầm đến cùng cực như có thể chảy ra nước.
Ánh mắt nham hiểm khiến người ta một trận rét run.
Nhìn đám người xung quanh cười nhạo mình, có cảm giác nhục nhã to lớn đập vào mặt mình.
Hắn nắm chặt quả đấm của mình, mạnh mẽ nhìn Đoạn Tĩnh Triết.
Mà Đoạn Tĩnh Triết đồng dạng nhìn lại hắn, mặt không hề có cảm xúc khó có thể nhìn ra tâm tình.
Qua một lát, Đoạn Tĩnh Triết mới mờ mịt hỏi một câu: "Ngươi không đi sao?"
Lô Lương Tuấn suýt chút nữa phun ngụm máu ngay tại chỗ!
L*иg ngực hắn chập chùng hai lần, sau đó dùng ánh mắt âm trầm đáng sợ liếc mắt nhìn hắn, xoay người trở về phía cuối của hàng ngũ.
Chờ Lô Lương Tuấn rời khỏi vị trí, Đoạn Tĩnh Triết lập tức lấp vào chỗ trống đi tới, từ trong tay lão sư cầm lấy tư liệu báo danh.
"Phốc....Huynh đệ ngươi thật có biện pháp, không nghĩ tới chỉ ghi danh thôi mà có nhiều luật như thế, biện pháp chỉnh người của ngươi cũng thật là tuyệt!"
Thanh niên tóc vàng nhịn nửa ngày cuối cùng cũng nhịn không được, cũng không để ý lão sư ở bên cạnh, trực tiếp cùng Đoạn Tĩnh Triết nói chuyện, còn đặc biệt vỗ vai hắn, lấy đó hữu hảo.
"Tình cảnh vừa rồi nhìn thật sự quá hả giận!"
Đoạn Tĩnh Triết mờ mịt: "A?"
Thanh niên tóc vàng nghẹn một hồi, mới vừa muốn nói tiếp gì đó, liền thấy Đoạn Tĩnh Triết tràn đầy xoắn xuýt nhìn mình.
"......Ngươi quấy rối ta."