Chương 32: Trung khuyển tiến hóa sử (5)

Phải biết Đông Kình Trạm là đầu lĩnh băng trộm, cuộc sống của hắn muốn có bao nhiêu hưởng thụ thì có bấy nhiêu hưởng thụ, thuốc dinh dưỡng thứ này ngoại trừ khi hắn ra ngoài giải quyết công việc mới mang theo, những thời điểm khác, xưa nay đều là Vương Đại Bàn* trong đội ngũ của bọn họ làm cơm cho hắn ăn.

Vương Đại Bàn là một đầu bếp, trù nghệ tốt vô cùng.

Ở nơi này rau dưa mới mẻ cũng không phải chuyện rất phổ biến, Đông Kình Trạm vẫn duy trì mỗi ngày nhất định phải có một bữa cơm đầy đủ canh rau thịt, trong tình huống bình thường đều là một ngày ba món đều có rau thịt đầy đủ.

Thuốc dinh dưỡng khó ăn là thứ trong khoảng thời gian rất lâu hắn không có chạm qua.

Lần này mười ngày liền đều phải uống thuốc dinh dưỡng, Đông Kình Trạm trong miệng đều không cảm thấy mùi vị.

Tầm mắt chuyển qua bộ quần áo rách rưới của tiểu tử nghèo bên cạnh, buồn bực nhíu mày, thế là xong, tên tiểu tử này nghèo như vậy, hi vọng hắn có khả năng mua chút thịt cho mình là nhỏ nhoi.

Chờ mình khỏe hoàn toàn rồi, đem hắn đánh một trận, chờ sau khi đánh xong lại thưởng cho hắn một bữa tiệc lớn.

Nghĩ tới đây, Đông Kình Trạm hơi có chút cao hứng, động tác uống thuốc dinh dưỡng cũng không còn miễn cưỡng nữa.

Đoạn Tĩnh Triết từ trước cho tới giờ trên mặt không hề có cảm xúc lại lộ ra một tia đau lòng.

Vừa nãy Đông Kình Trạm đánh bay cái đồng hồ báo thức hắn thật vất vả mới kiếm được đồ vật phù hợp trong phòng thí nghiệm này tổ hợp thành.

Bộ phận reo bề mặt đã rất cũ rồi, toàn bọ trong phòng thí nghiệm chỉ tìm được duy nhất một cái đó thôi.

Cũng không phải không có vật liệu tốt hơn, chỉ là cái khác càng có thêm năng lực trí tuệ cao cấp hơn một chút, mà là một người máy có khả năng đặc thù của đồng hồ, Đoạn Tĩnh Triết còn phi thường yêu thích cái hộp sắt đơn sơ này.

Đoạn Tĩnh Triết là một người khi đã bắt đầu nghiên cứu thì sẽ không nhớ nổi bất cứ chuyện gì, mất ăn mất ngủ ngay cả đói bụng cũng không cảm giác được. Có một lần hắn ở trong phòng thí nghiệm ròng rã bảy ngày, cũng không có ra ngoài, cuối cùng là nhờ đồng nghiệp trùng hợp đến tìm đồ phát hiện Đoạn Tĩnh Triết té xỉu xuống đất.

Ngày thứ hai, trên bàn Đoạn Tĩnh Triết liền có thêm một cái đồng hồ báo thức.

Là loại có âm lượng lớn nhất.

Đồng nghiệp theo dõi hắn thiết lập mấy cái đồng hồ báo thức, sau khi chỉnh đồng hồ đến thời gian đi ăn cơm trưa, hắn mới yên tâm để một mình Đoạn Tĩnh Triết ở lại trong phòng thí nghiệm.

Từ đó về sau, Đoạn Tĩnh Triết liền có thói quen, thời điểm dùng cơm vô cùng cố định, chỉ cần đồng hồ báo thức vừa vang hắn tuyệt đối sẽ ăn cơm trước, sau đó lần thứ hai tiếp tục thí nghiệm, lần thứ hai chỉnh lại đồng hồ.

Cái kia nhìn không được tốt lắm, thế nhưng đông hồ báo thức đã biến thành một phần trong cuộc sống của hắn.

Sau khi tới nơi này, chuyện đầu tiên Đoạn Tĩnh Triết làm chính là lục tung tùng phèo tìm vật liệu tổ hợp thành cái đồng hồ báo thức.

Tuy rằng có chút khó coi, thế nhưng Đoạn Tĩnh Triết vẫn rất là hài lòng.

Sau khi làm bạn với hắn nhiều ngày như vậy, không nghĩ tới lại bị Đông Kình Trạm một tát đánh bay như vậy.

Đoạn Tĩnh Triết kiểm tra một chút, phát hiện linh kiện bên trong cũng không có hư hao, chỉ là bộ phách đánh đồng thời đứt đoạn mấy cây, hắn nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó hắn liền đem đồng hồ báo thức chuyển ra xa khỏi chỗ Đông Kình Trạm.

----Kiểu này thì hắn muôn đánh cũng đánh không tới.

Đoạn Tĩnh Triết thỏa mãn nhìn cầm đầu băng trộm cả người đều bị băng vải, sau khi xác nhận hắn muốn đến chỗ đồng hồ báo thức rất khó khăn, lúc này mới hài lòng lấy ra phần thuốc dinh dưỡng thuộc về mình, nhanh chóng uống hết.

Chờ Đông Kình Trạm sau khi uống xong thuốc dinh dưỡng, liền lần thứ hai tập trung ánh mắt vào trong cuốn sách trên bàn thí nghiệm.

Ngay khoảng khắc chưa nhìn xuống, Đông Kình Trạm bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đế.

Tiểu tử nghèo này xem những cuốn sách này để làm gì?

Cái này rõ ràng không tính là đồ vật thực tiễn, nơi có thể nhìn thấy những cuốn sách này đa số là học viện.

Đông Kình Trạm tuy rằng lúc đi học không cố gắng học tập, thế nhưng hắn đối với tên những khóa bản này tương đối có ấn tượng.

Nghĩ đến một khả năng, sắc mặt Đông Kình Trạm hết sức khó coi.

"Ngươi xem những khóa này là chuẩn bị làm gì?" trong thanh âm ẩn chứa ý lạnh vô tận.

Lúc này Đoạn Tĩnh Triết vẫn chưa uống xong thuốc dinh dưỡng, vì thế cũng cũng không hết sức chăm chú vùi đầu vào trong sách vở, đối với Đông Kình Trạm vẫn có chút phản ứng.

Hắn ngơ ngác nhìn Đông Kình Trạm một lúc.

"Ta muốn thi vào học viện."

Đông Kình Trạm suy đoán được chứng minh, sắc mặt lập tức đen kịt lại, trong đôi mắt dần nổi bão, tơ máu đỏ tươi dần xuất hiện, nhìn cực kỳ khủng bố.

Chỉ có điều Đông Kình Trạm còn chưa bắt đầu phát tác, hắn liền nghe được một thanh âm ngơ ngác: "Ngươi cũng xem, ngươi cũng thi."

Cuồng bạo cùng sát ý của Đông Kình Trạm liền tiêu tan không còn một mống, thay thế là nôn nóng không tên.

"Ta mới không đi học viện chết tiệt gì đó."

Đoạn Tĩnh Triết sau khi nghe được phản hồi của Đông Kình Trạm cũng không hề nói gì, chỉ kỳ quái liếc mắt nhìn hắn, sau đó liền đem bình thuốc dinh dưỡng đã uống xong đặt qua một bên, tiếp tục xem nội dung cuộc thi của mình.

Một lần cũng không phản ứng lại hắn.

Đông Kình Trạm nện một đấm vào cuốn sách, phát hiện vẫn như cũ không chiếm được phản ứng, liền nghiến răng nghiến lợi tiếp tục nhìn xuống trang sách.

Lúc đầu vì giận dỗi nên sống chết không nhìn sách, kỳ thực sau khi nhìn vào cũng rất thú vị.

Đang nhìn một lúc, Đông Kình Trạm còn không nhịn được giơ tay lên lấy vật liệu bên cạnh lên làm thực tiễn.

Chờ hắn phát hiện ra bản thân đang làm gì, trong tay hắn đã xuất hiện một khớp tay nho nhỏ của giáp máy, sắc mặt nhất thời đen đến muốn nhỏ ra nước.

Trong nháy mắt liền đem linh kiện trong tay mình để lên bàn vỗ nát bấy.

Chỉ có điều, vật liệu linh kiện này muốn cứng hơn so với cái hộp sắt rất nhiều, vì lẽ đó Đông Kình Trạm dưới cơn nóng giận sau khi đập nát, xương khớp tay hắn cũng đau đến run lên.

Chết tiệt!

Đông Kình Trạm cứng mặt nhịn đau, từ khi bắt đầu gặp tiểu tử nghèo này, bản thân liền chưa từng thuận lợi qua!

================================

Editor có lời muốn nói: Càng ngày càng lười, có nên kéo dài thời hạn edit ko nhỉ? (╹ω╹)