Bởi vì thập phần lo lắng bản thân ngay thời điểm đang xin chỉ thị Thần Thú bị trực tiếp đánh chết hay không, tại thời điểm Khương Dục được hỏi có muốn thỉnh Thần Thú làm chứng hay không, thân thể nhịn không được run lên.
Mục biết Khương Dục nói ra những lời kia kỳ thực đều là bịa ra, cũng không phải hắn chân chính nghe trộm được, còn việc cha hắn bị Ars hại chết, tuy hắn không biết A Vũ làm sao biết được, nhưng khẳng định cũng không phải nghe được trong lần này. Nói cách khác, tất cả điều Khương Dục nói đều là nói láo mà thôi.
Nếu như A Vũ tới đó, Thần Thú rất có thể hạ trừng phạt xuống với hắn.
Trong lòng Mục căn thẳng, thân thể che trước mặt A Vũ: "Chúng ta không đi."
Tộc trưởng nhíu mày, vẻ mặt vô cùng không tốt, sự việc lần này là do bốn người bọn họ gây nên, mà hiện tại sự việc càng lớn hơn do vụ mưu sát A Vũ nói ra, nếu hắn không đi, vậy chỉ có thể chứng minh A Vũ nói dối.
Khương Dục lấy lại bình tĩnh, từ phía sau Mục bước ra, biểu hiện kiên định, "Ta đi, ta sẽ chứng minh với Thần Thú, ta nói hết thảy là sự thật."
"A Vũ!" âm thanh Mục vô cùng lo lắng.
Khương Dục lén lút cầm tay hắn, để hắn yên tâm.
Khương Dục đây là đánh cược, nếu cái thứ không biết tên kia có thể đem mình đến thế giới này, để hắn đi cảm hóa nhân vật phản diện, nên có lẽ sẽ không để thần linh thế giới này gϊếŧ chết mình.
Quan trọng nhất là, hắn không thể không đi, nếu như không đi, việc làm trước đây đều là uổng phí, danh dự của hắn và Mục trong bộ lạc sẽ tuột dốc không phanh, thậm chí có thể sẽ đưa bọn họ tới hoàn cảnh không thể sinh hoạt trong bộ lạc được nữa.
Vì lẽ đó hắn phải đi.
Tộc trưởng sắc mặt trịnh trọng gật đầu, vẻ mặt ủ dột nhìn bốn người bọn họ, bất kể bọn họ ai nói sự thật, ai nói lời giả dối, tất cả đều là sỉ nhục lớn trong bộ lạc.
"Đã như vậy, tất cả mọi người theo ta."
Địa điểm của bọn họ từ quảng trường của bộ lạc chuyển đến tế đàn phía tây bọ lạc.
Tượng Thần Thú trang nghiêm sừng sững trên thạch đài, uy thế vô hình giáng vào đầu mỗi người.
Trong lòng Khương Dục căng thẳng, không nhịn được nắm chặt nắm đấm.
"Chúng ta có thể không đi." âm thanh Mục có chút bối rối, bên tai Khương Dục thấp giọng nói: "Cùng lắm là chúng ta lang thang ngoài bộ lạc, nếu như ngươi đi, vạn nhất....."
Khương Dục cười, nắm chặt tay hắn: "Tin tưởng ta, ta nhất định sẽ không sao, nếu như vạn nhất có chuyện gì xảy ra, ngươi tới cứu ta cũng không muộn."
Mục còn muốn nói gì đó, thế nhưng bị Khương Dục cản lại.
Tất cả mọi người quay về hướng Thần Thú cung kính cúi đầu, sau đó vẻ mặt nghiêm trang đứng sang một bên.
Tộc trưởng sùng kính nhìn tượng Thần Thú, hướng về Thần Thú biểu đạt lòng kính trọng của mình, sau đó liền để bốn người Khương Dục đứng trước mặt tượng Thần Thú.
"Thần Thú vĩ đại, con dân vô tri của người nhiễm tội nghiệp, không cách nào làm rõ phải trái, cần ngài hỗ trợ vạch ra đến cùng ai mới là người có tội."
Khương Dục vốn vô cùng gấp gáp, thế nhưng thời điểm hắn nhìn thấy sắc mặt của Ars và Á An ở bên cạnh, tâm tình hắn đột nhiên tốt lên.
Chính mình chỉ là có thể sẽ bị xử phạt, nhưng nới này có hai người trăm phần trăm chắc chắn bị xử phạt, coi như mình chết cũng sẽ có hai người chịu tội thay, hắn có cái gì phải lo lắng đây? Nghĩ rồi thôi, tâm tình Khương Dục nháy mắt sáng lên, trên mặt thậm chí mang theo mỉm cười.
Người đứng xung quanh nhìn thấy bốn người giống như không có phản ứng, trên căn bản không cần Thần Thú chỉ điểm bọn họ cũng có thể biết được chân tướng.
Trong lòng càng phẫn uất bất bình, khó có thể tin.
Bọn họ ôm ấp một chút hy vọng cuối cùng Thần Thú có thể tuyên án bốn người ở đây đều vô tội. Bọn họ cũng không muốn trong bộ lạc của mình xuất hiện tồn tại đáng ghê tởm như vậy!
Ngay thời khắc tộc trưởng dứt tiếng, tượng Thần Thú trước mặt đột nhiên xuất hiện ánh sáng, tia sáng chói mắt bắn ra bốn phía, khí tức uy nghiêm này trong nháy mắt đều áp xuống người mỗi thú nhân.
Khương Dục là kẻ vô thần, cảm nhận được tình hình hiện tại, nhất thời kinh ngạc đến ngây người.
Vẫn không chờ Khương Dục phản ứng lại, ánh sáng xung quanh pho tượng đột nhiên đại thịnh, tia sáng nóng rực phảng phất giống lợi kiếm trực tiếp đâm vào Ars và bụng Á An.
Hai tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên.
"Không! Con của ta!" sắc mặt Á An sợ hãi bưng bụng của mình, nhìn máu chảy ra đau đến không muốn sống nữa.
Khương Dục nhìn thảm trạng của hai người trong lòng rùng mình, bắp thịt cả người đều căn cứng, hắn thật sự sợ Thần Thú sẽ cho hắn cái xử phạt gì đó.
Thế nhưng mãi tận đến lúc ánh sáng xung quanh Thần Thú dần dần tản đi, Khương Dục và Mục bên cạnh cũng không có dị trạng gì, Khương Dục không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc này, một âm thanh uy nghiêm vang lên trong đầu hắn: "Người ngoại lai, ta được thần sứ chi mệnh bảo hộ ngươi bình an, nhìn ngươi an phận thủ thường, không được làm ra sự tình tổn hại đến bộ lạc."
Khương Dục mau mau ở trong đầu đáp lời: "Ta nhất định sẽ không làm sự tình tổn hại đến bộ lạc."
Lời này hắn vừa nói xong, ánh sáng xung quanh tượng Thần Thú liền triệt để tan hết.
Tộc trưởng cùng tất cả mọi người sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm hai người ngã co quắp trên mặt đất vô cùng chật vật, máu tươi trào ra, nhuộm đỏ mặt đất, thế nhưng không có ai duỗi tay ra cứu viện.
"Là ngươi hại chết A Kỳ?" tộc trưởng sắc mặt âm trầm hỏi, trong thanh âm ẩn chứa từng tia lạnh lẽo.
Ars bỗng nhiên bắt đầu cười lớn: "Ha ha ha, ta nói không phải, ngươi sẽ tin sao?"
"Thần Thú đã hạ xuống chỉ thị, vì lẽ đó nhất định là ngươi" tộc trưởng dừng một chút "Ta chỉ muốn biết, tại sao ngươi muốn gϊếŧ chết A Kỳ."
Ars không đáng kể lau một bụng máu, vẻ mặt ngả ngớn mà trào phúng: "Bởi vì hắn là một kẻ ngu si, ai bảo hắn ngốc như vậy, ta cho hắn ăn cái gì hắn liền ăn cái đó."
"Ta cùng Kiều đều cần người chăm sóc, vừa vặn ta nhìn trúng Bác, nếu như A Kỳ không chết, ta làm sao danh chính ngôn thuận cùng Bác kết thành bầu bạn đây?"
Nhìn đến Bác đứng bên cạnh sắc mặt lúc đầu do không thể tin tưởng dần dần chuyển thành nổi giận, gân xanh nổi lên, cả người nhìn cực kỳ dọa người.
"Điều ngươi nói đều là sự thật?" âm thanh Bác từ trong kẽ răng phun ra, bên trong ẩn chứa ý tàn nhẫn người nghe xung quanh đều một trận hoảng sợ.
Nhưng Ars không hề trả lời hắn, chỉ là lẳng lặng nhìn tộc trưởng: "Ta thừa nhận tội danh của ta, các ngươi xử trí ta thế nào cũng không sao, chỉ là Kiều vô tội, hắn không thể bị liên lụy vào."
Tộc trưởng hít vào một hơi sâu, tâm tình cực kỳ đau xót, hắn chưa từng nghĩ tới, có người sẽ vì nguyên nhân này mà gϊếŧ chết ân nhân của mình.
"Còn chuyện lần này?"
"Cũng là ta làm, ta nói việc về mộng hoa, chỉ là muốn hắn và Á An xảy ra quan hệ, một khi tội danh ép buộc á thú nhân được xác nhận hắn sẽ bị trục xuất khỏi bộ lạc."
Nghe Ars mặt mang theo nét cười giải thích, thân thể mọi người đều phát lạnh.
Trong bộ lạc bọn họ tại sao có người ác độc như vậy!
Tộc trưởng lúc này cũng muốn hỏi Á An gì đó, thế nhưng Á An chỉ bưng bụng của mình ngơ ngác lặp lại: "Con của ta..."
Lúc này không biết Ars mang tâm lý gì, cười xùy một tiếng: "Con trai ngươi coi như được sinh ra cũng không có kết quả tốt, còn không bằng trực tiếp chết đi cho thoải mái."
Á An bị Ars nói làm cho tức giận, kéo thân thể trọng thương của mình mạnh mẽ bóp lấy cổ Ars: "Tại sao ngươi rủa con ta! Ngươi đáng chết!"
Ars bị bóp cổ không ngừng ho khan, đứt quãng nói, trong giọng tràn ngập trào phúng cùng đáng thương đối với Á An: "Ngươi biết Star sau khi biết ngươi có hài tử nghĩ như thế nào không? Hắn nghĩ trực tiếp để ta bỏ đứa bé này giúp ngươi, ha ha ha ha ha, khụ khụ!"
"Không thể nào, ngươi tên lừa đảo chết tiệt!" Á An nổi giận bóp chặt cổ Ars.
Ars bởi vì nghẹt thở sắc mặt đỏ bừng, thần trí không rõ ràng.
Vào lúc này Kiều chờ ở bên cạnh, cũng không nhịn được nữa, xông lên đem Á An đánh qua một bên.