Mục gần đây tâm tình rất là trầm thấp, hắn phát hiện mình yêu thích A Vũ bắt đầu không để ý tới mình.
Có nhiều thứ được bắt đầu đều xuất phát từ A Vũ, thái độ của A Vũ đối với mình cũng chầm chậm thay đổi, cũng không phải A Vũ yêu thích những thứ đó, bởi vì ngay sau đó hắn chưa từng thu qua. Thế nhưng đồ vật hắn đưa cho A Vũ cũng bắt đầu không thu.
Đột nhiên có một ngày, A Vũ liền không để ý đến mình, luôn né tránh hắn.
Mục bắt đầu khủng hoảng, không phải là tâm tư hắn yêu thích A Vũ đã bị phát hiện, A Vũ không muốn tiếp thu chính mình cho nên mới né tránh mình?
Mục rất sợ hãi, hắn từ nhỏ đến lớn đều sinh hoạt cùng với A Vũ, hắn không thể tiếp thu được những ngày tháng không có A Vũ, càng không tiếp thu việc A Vũ cùng một thú nhân khác kết thành bầu bạn.
Loại khủng hoảng này tìm đến Mục chừng mấy ngày, A Vũ đều từ chối gặp mình đạt đến đỉnh điểm.
Không, đây tuyệt đối không thể!
Mục thậm chí không biết nên nói cái gì, trong lòng một mảng hoảng loạn, hắn sợ hãi A Vũ rời đi, thế nhưng hắn cơ bản không có quyền giữ cậu ở lại, hắn chưa từng có cảm giác mình vô năng như thế.
Mấy ngày sau đó, trong đầu Mục nghĩ tới đều là dáng vẻ A Vũ rời đi, vô tình mà quyết tuyệt.
Hắn yêu thích A Vũ, A Vũ điều trị thân thể hắn, vì hắn hái thảo dược để thân thể hắn khỏe mạnh như dáng vẻ hiện tại, tất cả hết thảy đều là A Vũ mang cho hắn.
Nhưng hắn đã cho A Vũ cái gì đây?
Tâm tình ủ rũ một lần nữa tràn ngập trong lòng Mục.
Ở thời điểm Mục vẫn bị hoãn trong loại tâm tình này, A Vũ đột nhiên tìm đến hắn.
Trong lòng Mục ngoại trừ hoảng loạn chính là khϊếp sợ, A Vũ nhất định là tới đây tự nói với mình không muốn dây dưa với hắn! Để hắn triệt triệt để để dứt tâm với cậu!
Không, đây tuyệt đối không thể!
Lần đầu tiên hắn từ chối gặp A Vũ, trong lòng nghĩ chuyện này còn có thể quay lại được, hắn nhất định không thể để hiện tại bị A Vũ từ chối được.
Thế nhưng A Vũ vẫn kiên trì bảo vệ ở ngoài cửa, lớn tiếng hô lên, trong lòng Mục đau một trận, bước chân nhịn không được liền đi ra ngoài cửa.
Mặt Mục miễn cưỡng cứng ngắc, thái độ lạnh nhạt để A Vũ rời đi, nhìn thấy dáng vẻ thương tâm của A Vũ, trái tim Mục phảng phất như bị xé thành từng mảnh từng mảnh, đau tận xương cốt.
Thế nhưng hắn không thể theo A Vũ đi hái thuốc, hắn không thể cho A Vũ cơ hội từ chối hắn.
Tâm thần không yên, thống khổ đến cực điểm, lần đầu tiên Mục đi thỉnh giáo cha mình coi như kẻ thù: "Ars a thúc, ta muốn thỉnh giáo ngươi một vấn đề."
Ars chưa từng được Mục dùng loại thái độ này đối xử qua cũng khϊếp sợ, ngữ khí ôn nhu hỏi: "Làm sao?"
Mục thống khổ đem ý nghĩ của mình thẳng thắn nói với Ars, vừa nói xong, trong lòng liền hối hận, hắn tại sao có thể đem chuyện hắn thích A Vũ nói cho tên này? Tên này sau khi biết được chắc chắn sẽ không có chỗ nào tốt.
Nhưng ngoài dự liệu của Mục, Ars thế mà dùng vẻ mặt từ ái nói phương pháp theo đuổi giống cái với hắn.
"Hết thảy giống cái đều phi thường yêu thích một loại thực vật có trong rừng rậm, gọi là mộng hoa..." Ars phi thường tỉ mỉ nói với hắn hình dạng cùng địa điểm sinh trưởng của mộng hoa: "Mộng hoa là đồ vật hết thảy giống cái mơ ước có được, nó đại diện cho ái tình thuần khiết cùng với lời hứa hẹn lâu dài."
Mục trong lòng có tia cảnh giác: "Nhưng tại sao ta chưa từng nghe qua?"
Ars nở nụ cười "Trong lúc nhất thời quên mất, mộng hoa này là hoa thần trong bộ lạc xà tộc chúng ta, bên trong bộ lạc hổ tộc thực sự không có ghi chép."
Mục gật đầu, tuy rằng rất muốn đi hái cho A Vũ, thế nhưng căn cứ vào cảnh giác đối với Ars, hắn cũng sẽ không manh động.
Thế nhưng ngày đó hắn rốt cuộc ngồi không yên.
"Nghe nói tiểu thú nhân Lực kia hái nguyệt quả muốn tặng cho A Vũ, A Vũ thật đúng là có phúc lớn, có nhiều tiểu thú nhân thích như vậy." Ars giống như vô ý nhắc bên tai Mục.
Trong lòng Mục quýnh lên, vừa nghĩ A Vũ sẽ nhận lễ vật người khác đưa cho hắn, Mục liền hận không thể xông tới cản lại.
Hắn lại cũng không kịp nghĩ Ars lại có chiêu trò gì, xoay người rời khỏi gian nhà đi về hướng rừng rậm.
Ars nhìn bóng lưng Mục rời đi ý tứ sâu xa nở nụ cười.
Mục nhớ lại con đường Ars nói với hắn hướng về rừng rậm sâu xa mà tiến tới, trên đường gặp phải vài con thú nhỏ đều bị hắn giải quyết, rốt cuộc trước giữa trưa chạy tới vị trí của mộng hoa.
Cánh hoa màu xanh la trong suốt, giống như mộng ảo rất đẹp.
Mục trong lúc nhất thời sửng sốt.
Cẩn thận từng li từng tí áp sát lại, chỉ cảm thấy một mùi thơm ngọt ngào nức mũi từ đóa hoa thuần khiết kia, nồng nặc đến nỗi trong nháy mắt Mục cảm giác muốn ngất, con mắt hơi khô.
Mục nghi hoặc nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu, cẩn thận từng tí một hái đóa hoa kia xuống.
Lúc này, Mục đột nhiên cảm thấy thân thể bỗng nhiên tuôn ra một đám lửa, hừng hực thiêu đốt.
Hắn cảm thấy rất nóng, từ ngực đến tứ chi đều nóng khiến hắn khó có thể chịu đựng được.
Liền thở ra một hơi cực kỳ nóng, phảng phất có thể đem hoa nhỏ màu xanh lam trước mắt thiêu rụi.
Mục chỉ cảm thấy vô tận xao động, hắn muốn đem dục hỏa trong người phát tiết ra.
Cực nóng, bị đè nén.
Rất muốn....
Rất muốn A Vũ....
Nghĩ đến dáng vẻ của A Vũ, cổ họng Mục liền giống như bị hỏa thiêu, nóng rực đến khô hạn.
Hắn muốn lột bỏ đi quần áo của A Vũ, mạnh mẽ tiến vào!
Không đủ, như thế vẫn chưa đủ!
Lúc này Mục mới triệt triệt để để hiểu được, bản thân lọt vào bẫy của Ars, hắn lập tức đem hoa nhỏ màu xanh lam trên tay mình ném ra ngoài.
Nhưng hiện tại đã chậm.