Chương 16: Con xem Đậu Đậu yêu con biết bao

Hậu quả của việc trong cơn nóng giận cúp máy của Thương Nhã Vân, chính là khi sắp đến nhà bà ngoại, cậu của cô Thương Ngạn Hồng gọi điện kêu qua đó một chuyến. Thái độ kiên quyết, không cho một cơ hội nào thương lượng, trực tiếp tắt máy luôn. Thịnh Chỉ nhìn màn hình khóa sáng lên, đáy mắt toàn là vẻ khó xử, lúc này có tức giận cũng không tức giận nổi nữa.

Được, là cô ngu nên mới đồng ý đi xem mắt.



Không muốn làm phiền Đan Sơ Lam nữa, Thịnh Chỉ trở về gara nhà bà ngoại. Đi chiếc xe BMW lần trước cô lái từ nhà mình đến, phi như bay đến nơi Thương Ngạn Hồng làm việc. Chờ xe dừng ở dưới tầng, Thịnh Chỉ cũng không quan tâm xe có đỗ ngay ngắn hay không, cầm túi xách lên hùng hổ đi vào.

Nhân viên lễ tân thấy Thịnh Chỉ đang cau mày, mặt mũi khó chịu, không ai dám lên tiếng chào hỏi. Vẫn để cho vị tiểu tổ tông đang hung hăng này đi vào thang máy.



Vừa đến cửa phòng làm việc, Thịnh Chỉ liền nhìn thấy Thương Quân Hạc đang ngồi ở bàn làm việc. Dường như chú ý tới sự có mặt của cô, đưa tay tháo kính mắt xuống, lộ ra một mặt mệt mỏi. Sau đó bắt đầu day day mũi, xem sẽ không để ý tới cô trong một lát.

Thịnh Chỉ mím môi, coi như bản thân gặp xui. Mẹ cô thật là, cứ như trẻ con vậy, mỗi lần gặp chút chuyện không vui là lại đi tìm cậu. Chính là cậu cô đã quá quen với cái thói xấu này.

"Chuyện nhà Trần gia, cậu đã nghe mẹ cháu nói rồi."

"..." Được, lại là đoạn mở đầu quen thuộc. Chắc là nửa tiếng nữa cô muốn về nhà ăn cơm cũng không được.



Thương Ngạn Hồng cảm nhận được gì đó, ông ngẩng đầu, nhìn Thịnh Chỉ đang đứng giữa phòng.



Cô đứng thẳng lưng như ruột bút, trên mặt không có chút gì tỏ ra biết lỗi, hoàn toàn là không phục. Y như lúc trước, mỗi lần gặp chuyện đều là cái dáng vẻ không chịu nhận thua này.



"Chuyện này là Trần Dực Triết không đúng, cậu sẽ cùng nhà bên đó nói chuyện. Nhưng mà Chỉ Chỉ."

Thương Ngạn Hồng ngừng lại, ông cau mày, không đồng tình nhìn Thịnh Chỉ.

"Dù có thế nào đi nữa, cháu cũng phải lễ phép biết chưa. Cháu không nghe máy, cho người ta leo cây, còn cúp điện thoại của mẹ cháu, đây đều là không tôn trọng người khác, cậu hy vọng cháu có thể nhận ra lỗi lầm."

Đối với mấy câu nói triết lý của Thương Ngạn Hồng, Thịnh Chỉ cũng không lấy làm lạ gì. Cô cúi mắt xuống, hơi xoay cổ tay, nhìn thời gian từ đồng hồ trên tay. Nhìn một cái, phát hiện đã bảy rưỡi rồi, thế là cô lập tức giả vờ biết lỗi nhận sai, bĩu môi ủy khuất nói:

"Cháu biết rồi, sau này sẽ không thế nữa."



Tục ngữ có câu, trời đánh tránh bữa ăn. Bây giờ cô vẫn chưa ăn cơm, đói đến mức bụng dán vào lưng, trong đầu cũng không còn suy nghĩ nổi giận nữa. Chỉ muốn về nhà ăn cơm.

Nghe câu này, Thương Ngạn Hồng nhăn mặt, lập tức hiểu ra tính toán trong lòng Thịnh Chỉ. Ông có chút nhức đầu nhìn Thịnh Chỉ một cái, biết là đứa cháu gái này sẽ không nghe lời mình, thở dài một hơi, dứt khoát từ bỏ.

"Bỏ đi, cậu còn có việc, lười nói chuyện với cháu, cháu về trước đi."

Nghe vậy, Thịnh Chỉ lập tức ngẩng đầu lên, cô cười với Thương Ngạn Hồng, giọng điệu ngọt ngào.

"Cảm ơn cậu, vậy cháu về đây, bye bye~"

Thương Ngạn Hồng nhìn bộ dạng tinh quái của Thịnh Chỉ, vừa bất lực vừa thấy buồn cười, nghĩ tới chuyện của Trần Dực Triết, ông nhanh chóng gọi Thịnh Chỉ lại.

"Chuyện của Trần gia cháu đừng xen vào nữa, chuyện này để cho mẹ cháu với cậu là được rồi."

Ông biết tính cách của Thịnh Chỉ, có thù tất báo, chắc chắn cô sẽ không để yên như này. Vì vậy ông mới cố ý nói ra lời này. Quả nhiên là vậy, Thương Ngạn Hồng nhìn Thịnh Chỉ đang xoay người rời đi bèn giữ cô lại. Cô chỉ mỉm cười châm biếm, không phản bác, cũng không trả lời.

"..."

Trong văn phòng im ắng mấy giây, Thương Ngạn Hồng đọc rõ tâm tư của Thịnh Chỉ. Ông thở dài, đành thỏa hiệp nói: "Trần gia còn cùng nhà ta làm ăn, không thể để quan hệ hai nhà khó xử được."

Vừa nghe lời này, Thịnh Chỉ vui vẻ, "Cháu sẽ cố."



Nghe vậy, Thương Ngạn Hồng ngước mắt nhìn về Thịnh Chỉ. Ông nhìn đứa cháu gái mặc áo khoác lộng cừu màu xanh, xinh đẹp rạng rỡ, thở dài một cái.

"Cháu không muốn ở thế bị động như này, thì tìm lấy bạn trai mà kết hôn đi. Chỉ Chỉ, cậu tin cháu hiểu rõ, mẹ cháu là bị ông bà nội thúc giục, nên mới ép cháu đi xem mắt.



Thịnh Chỉ hơi nhướng mày, không bày tỏ ý kiến gì. Trong phòng truyền đến một đợt khí ấm, cô một bên mở áo khoác, một bên uể oải đáp:

"Cháu có người mình thích rồi."



Thương Ngạn Hồng hừ lạnh một tiếng, rõ ràng là không tin.

"Cháu có người mình thích? Trừ khi con heo nái biết trèo cây."

Thịnh Chỉ: "..."

Câu này quá đáng lắm rồi.

Cô suy nghĩ, bản thân mình cũng đâu phải người không có nhu cầu ham muốn gì đâu?



"Hai mươi mấy năm không yêu đương, dùng từ ngữ của giới trẻ gọi là gì nhỉ." Thương Ngạn Hồng cau mày nghĩ nghĩ, "FA đúng không, nếu ông bà nội không gây áp lực, có phải cháu định cả đời sau không kết hôn đúng không?"



Thịnh Chỉ mắt sáng lên, "Kiếp này không có duyên, cũng không phải là gì xấu?"



Nghe lời ba hoa này của Thịnh Chỉ, Thương Ngạn Hồng tức đến mắng lên: "Cậu nghĩ bệnh cao huyết áp của ông bà nội là từ cháu mà ra."

Thịnh Chỉ trề môi, sợ Thương Ngạn Hồng không tin, thế là giơ ba ngón tay lên thề, thật thà nói:

"Cậu ơi, cháu xin thề, cháu thật sự có người mình thích."



Thương Ngạn Hồng hừ một tiếng, không để ý cô, trên mặt viết—

"Cậu xem cháu có thể biến ra người như nào."

Thịnh Chỉ chép miệng một cái, hỏi ông: "Chú biết Trình Nghiễn Nam đúng không?"

Âm thanh vừa rơi xuống, Thịnh Chỉ liền nhìn thấy Thương Ngạn Hồng đang ngồi trên ghế ngồi thẳng lưng lên. Cô tưởng là cậu vẫn chưa tin, thế là chỉ có thể tiếp tục nói:

"Cháu yêu thầm anh ấy rất lâu rồi, lúc học cấp ba là cháu đã có cảm tình với anh ấy, chỉ là trong mắt Trình Nghiễn Nam chỉ có học hành, không có cháu, cho nên cháu không dám tỏ tình. Sau khi lên đại học, làm việc ở Kế Thành, với cả sau lần xem mắt này, cháu mới nhận ra được một điều, cháu vẫn còn thích Trình Nghiễn Nam, không thể quên được anh ấy."



Thương Ngạn Hồng im lặng, chỉ bán tin bán nghi nhìn Thịnh Chỉ, không nói gì.

Bất lực, Thịnh Chỉ chỉ đành chớp mắt, nỗ lực diễn cho thật một chút.

"Cậu ơi, mấy lời này đều là nói thật, còn thật hơn cả vàng, cháu thật sự thích Trình Nghiễn Nam."

"..."



Thương Ngạn Hồng trầm tư, dựa lưng vào ghế, xùy một tiếng.

"Hôm nay mẹ cháu nói với cậu một chuyện, Trình Quân Mạn mẹ của trúc mã nhỏ Trình Nghiễn Nam của cháu có nói với mẹ cháu, Trình Nghiễn Nam yêu thầm cháu mười mấy năm rồi, muốn cưới cháu."

"?" Thịnh Chỉ nghi hoặc nâng mắt.

Hay lắm, cô với Trình Nghiễn Nam vậy là lại tâm linh thương thông như này sao? Đến lấy cái cớ cũng y hệt nhau?



"Hai đứa rốt cuộc là ai yêu thầm ai? Không phải là..." Thương Nhạn Hồng ngừng lại, ông liếc Thịnh Chỉ một cái, "Vì để đối phó với mẹ cháu, muốn có được Mercedes G nên mới nghĩ ra cách này đúng không?

"Sao lại vậy được chứ."

Thịnh Chỉ liếʍ liếʍ môi, ra vẻ bình tĩnh nói:

"Cứ coi như cháu là loại người đó đi, nhưng Trình Nghiễn Nam sao lại là loại người đó được? Anh ấy làm gì có ý đồ gì, chú đừng nhìn người phiến diện vậy, đến hôm nay cháu cũng mới biết hai bọn cháu yêu thầm nhau, chú có thể coi thường cháu, nhưng không thể coi thường tình cảm chân thành của hai bọn cháu được!"



Nhìn thấy cậu cứ nhìn mình chằm chằm, Thịnh Chỉ không đủ hơi bổ sung thêm một câu:

"Thật đó ạ?"

Thương Ngạn Hồng cười lạnh một cái, "Thật sao? Cậu không tin."

Thịnh Chỉ: "..."

Được, cô cũng không tin.



Từ chỗ làm việc của Thương Hồng Ngạn trở về nhà cũ Thương gia, cũng đã là tám giờ hai mươi phút tối rồi. Thịnh Chỉ đến cuối cùng cũng không thuyết phục được cậu tin mình, thậm chí còn bị cậu thẳng thừng đuổi đi.

Trận phong ba này, thổi bay bữa tối với Mercedes G của cô đi.

Thịnh Chỉ thở dài, ủ rũ đi vào phòng khách còn sáng đèn ở tầng một.



Vừa đi vào, cô đã thấy một đống hoa bày trên ghế sô pha, nhưng lại không thấy bóng dáng bà ngoại đâu. Cô nhìn một lượt, có mấy loại hoa như hoa hồng ombre xanh biển, hoa hồng phấn, hoa hồng tím, hoa hồng trắng, hoa hồng đỏ,... Bảy bó hoa xếp thành một hàng ngang, tất cả đều là hoa hồng. Cô sững người một lúc, sau đó đi đến, nhấc tấm thiệp chúc ở hoa lên xem. Phát hiện bên trên trống không, không viết gì cả. Thế là cô ngẩng đầu, nhìn sang cô giúp việc, hỏi: "Dì Lưu, mấy bó hoa này là ai tặng bà vậy?"

Dì Lưu cười cười, để lộ ra hai lúm đồng tiền.

"Không phải đâu, là tặng cho cháu đó Chỉ Chỉ."

Nghe vậy, mắt Thịnh Chỉ như phủ một màn sương.

Cô mở miệng, vừa định hỏi là ai, phía sau truyền đến tiếng của bà ngoại Chung Hạnh.

"Ôi trời ơi, tiểu tâm can Chỉ Chỉ nhà chúng ta về rồi."

Thịnh Chỉ cười rồi quay người lại, cô ngước mắt nhìn ra sau, thì nhìn thấy Trình Nghiễn Nam đi phía sau bà. Trình Nghiễn Nam đã cởϊ áσ khoác ra, đang mặc một chiếc áo hoodie trắng, nhìn cực có cảm giác trẻ trung. Chỉ là tay áo anh xắn lên một nửa, trên tay còn không biết tại sao lại cầm theo cái xẻng nhỏ.



Không để Thịnh Chỉ đánh giá thêm, Trình Nghiễn Nam liền nhìn về cô, đáy mắt ẩn chứa ý cười. Lúc này, Thịnh Chỉ mới tính là thoát ra khỏi sắc đẹp của Trình Nghiễn Nam. Khuôn mặt nhỏ của cô lập tức hờn dỗi, cô tưởng mấy lời chiều nay của anh chỉ là nói đùa. Ai mà biết anh thật sự chạy sang nhà bà ngoại, anh là ma hay gì.

"Chỉ Chỉ."

Chung Hạnh lắc tay Thịnh Chỉ, chỉ chỉ lên đống hoa hồng trên ghế sô pha, cười nói:

"Con xem Đậu Đậu yêu con biết bao, Đậu Đậu nói nay là lễ tình nhân, nên là mua cho con rất nhiều hoa."

Thịnh Chỉ ngẩn người, không tự chủ nhìn về phía Trình Nghiễn Nam, chỉ vào bản thân mình, hỏi:

"Mấy hoa hồng này là tặng em?"

Trình Nghiễn Nam nhìn cô, gật đầu đáp: "Ừ, cho em."



Thịnh Chỉ chớp mắt, có chút khó hiểu: "Tại sao vậy?"

"Quà cho lễ tình nhân." Giọng điệu Trình Nghiễn Nam nhàn nhạt, hỏi ngược lại: "Không thích sao?"

Chung Hạnh cũng nhìn Thịnh Chỉ, đáy mắt bà có chút lo lắng, "Chỉ Chỉ con không thích sao?"

Thịnh Chỉ cúi mắt, nhìn về mấy bó hoa hồng xinh đẹp, tâm tình có chút phức tạp. Cô không hề nghĩ đến, lần đầu tiên trong đời nhận được hoa lại là do Trình Nghiễn Nam tặng.

Còn một lần nhận được bảy bó...



"Nếu không thích thì..."

Không đợi Trình Nghiễn Nam nói xong, Thịnh Chỉ dứt khoát ngắt lời anh.

"Rất thích, em cảm ơn."

Nhận lấy nụ cười rạng rỡ của Thịnh Chỉ, Trình Nghiễn Nam hạ mắt, che giấu đi ý cười trong mắt.

"Đã ăn tối chưa?"

"Vẫn chưa." Thịnh Chỉ trề môi, "Em sắp chết đói rồi, không biết trong nhà còn gì ăn không?"



Nghe thấy hai chữ "trong nhà", ánh mắt Trình Nghiễn Nam nghiêm lại. Anh cong môi, "Dì Lưu tưởng là em không về ăn cơm, cho nên đã đem thức ăn thừa đổ hết đi rồi."

Thịnh Chỉ a một tiếng, "Đành vậy, em tự đi nấu mì ăn."

Con người mười ngón tay không chạm nước giống như cô, nấu cơm là điều không thể, cả đời sau cũng không thể. Nói rồi, Thịnh Chỉ bèn nhấc chân bước vào nhà bếp.

Cô thành thục mở tủ bếp lấy gói mì ăn liền ra, đang định mở gói mì ra, mu bàn tay bị một bàn tay ấm áp phủ lên. Theo đó, bên tai truyền đến giọng nói lạnh nhạt của Trình Nghiễn Nam, anh hỏi:

"Muốn ăn gì? Anh nấu cho."

Thịnh Chỉ cười lên, "Thật sao?



Trình Nghiễn Nam ừ một tiếng, mở miệng nói: "Ăn mấy đồ này không tốt."

Nhìn Trình Nghiễn Nam muốn nấu đồ có dinh dưỡng cho mình, Thịnh Chỉ chỉ dẩu môi, không phản bác. Thịnh Chỉ chống tay lên cằm nghĩ nghĩ, cười nói: "Anh nấu gì em ăn cái đó."

"Được."

Lần này, bởi vì Trình Nghiễn Nam nấu cơm cho cô, cho nên cô không đứng ở cửa, mà đứng bên cạnh anh. Nhìn anh vo gạo nấu cơm, rửa rau thái rau.

Ánh mắt của Thịnh Chỉ luôn dừng trên tay Trình Nghiễn Nam, nhớ tới chuyện cái xẻng, thế là hiếu kỳ hỏi:



"Vừa nãy em thấy anh với bà ngoại ở sau vườn cầm xẻng làm gì thế?"

Trình Nghiễn Nam: "Trồng hoa hồng."

"Trồng hoa hồng?" Thịnh Chỉ lặp lại một lần, cô chớp chớp mắt, nghi hoặc hỏi: "Tại sao đột nhiên lại muốn trồng hoa hồng?"

Trình Nghiễn Nam mím môi dưới, "Bà ngoại bảo anh đối với em chưa đủ để tâm. Bà nói con gái đều thích hoa, Chỉ Chỉ cũng không ngoại lệ, mà mua hoa tặng không thành ý bằng tự tay trồng."



Lần đầu tiên nghe thấy Trình Nghiễn Nam nói nhiều như vậy, Thịnh Chỉ mất một lúc lâu mới phản ứng lại. Thế là ngẩng đầu nhìn anh, nhìn sườn mặt tựa như tạc tượng của anh, cô mím môi dưới.

"Sau đó anh liền mua hoa hồng về, cùng bà ra sau vườn trồng?"

"Ừ."

"..."



Thịnh Chỉ trầm mặc, cô nhìn chằm chằm Trình Nghiễn Nam, không cử động. Mà Trình Nghiễn Nam dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, dứt khoát dừng tay lại, quay người lại nhìn cô.

"Mặt anh dính gì sao?"

Thịnh Chỉ lắc đầu: "Không có."

Trình Nghiễn Nam hạ mắt, giọng anh dịu xuống, "Em cứ nhìn anh mãi."

"Em đang nghĩ vài chuyện." Thịnh Chỉ một mặt nghiêm túc, "Tại sao anh lại tặng bảy bó hoa hồng thế?"



Trình Nghiễn Nam mím môi, quay người đi, anh ra đi chỗ khác, không nhìn Thịnh Chỉ nữa.

"Mua bù cho những lễ tình nhân trước, bởi vì bà ngoại bảo anh không thích em, chưa đủ tốt với em."

"Hửm?" Thịnh Chỉ trợn tròn mắt, "Chẳng lẽ nào anh thật sự thích em?"

Động tác của Trình Nghiễn Nam ngừng lại, mặt anh không có biểu cảm gì.



"Chi Chi, nếu như chúng ta thực sự kết hôn, thì đây là những việc nên làm."

Thịnh Chỉ thở hắt ra, sau đó chậm rãi ậm ừ một tiếng. Não cô tối nay chắc là bị ngấm nước rồi. Bị mấy bó hoa của Trình Nghiễn Nam làm cho đầu óc mụ mị, cái gì cũng không thể suy nghĩ kỹ được.

Rõ ràng đợt lễ tết Trình Nghiễn Nam đã nói rõ suy nghĩ của bản thân. Kết hôn với ai cũng giống nhau, so với xem mắt, chi bằng kết hôn với người mình quen thuộc vẫn hơn. Cách nghĩ của cô cũng giống hệt Trình Nghiễn Nam.

Mùi thơm bay vào mũi, Thịnh Chỉ cúi đầu, nhìn đĩa đậu phụ thơm ngon đầy màu sắc, sự chú ý phút chốc bị di chuyển. Cô giơ ngón cái lên, không hề tiếc lời khen: "Trình Nghiễn Nam anh đỉnh thật."

Trình Nghiễn Nam mím môi, không trả lời, chỉ bày thức ăn ra, đưa cho cô.

Thịnh Chỉ hai tay nhận lấy đĩa thức ăn, cười rồi nói câu cảm ơn, sau đó đi ngay ra ngoài.

Sắp chín giờ rồi, cô thật sự siêu đói luôn. Cho nên không thèm để ý hình tượng, bưng bát lên gắp miêng to đưa vào miệng. Nửa tiếng sau, trong bát sạch tinh, tất cả đều được Thịnh Chỉ xử lí.

Trong lúc cô ăn cơm, bà ngoại lại kéo Trình Nghiễn Nam ra sau vườn trồng hoa.

Ăn uống no say, Thịnh Chỉ ngồi trên ghế sô pha, lúc này tâm trạng cô đã tốt hơn nhiều, hoàn toàn bỏ quên những chuyện không vui hồi chiều.



Thịnh Chỉ nằm chơi điện thoại mấy phút, thấy Trình Nghiễn Nam với bà ngoại vẫn chưa quay vào, thế là hớn hở đi ra sau vườn.

Cách cửa sân vườn một đoạn, cô liền nghe thấy tiếng hai người nói chuyện. Âm giọng của Trình Nghiễn Nam trầm thấp lạnh nhạt, hỏi: "Bà ngoại, bà xem như này được chưa?"

Chưa tới mấy giây, bà ngoại đã trả lời: "Không được rồi, Đậu Đậu con trồng lệch hàng rồi, không thẳng hàng gì cả."

"Như này thì sao ạ?"

"Sang bên phải một chút."

"..."

Thịnh Chỉ mím môi cười, bước gần đến trước cửa. Cách một lớp cửa kính, cô nhìn thấy Trình Nghiễn Nam đang ngồi xổm, đầu hơi cúi xuống, biểu cảm nghiêm túc trồng hoa. Rất khác với cảm giác lúc bình thường, rất khác với lúc mặc áo blouse. Trình Nghiễn Nam lúc này cảm giác dường như dịu dàng hơn, nhìn vô cùng kiên nhẫn.

Mà hơn nữa là...

Thịnh Chỉ mím môi dưới, nói không nên lời, tóm lại là có gì đó rất khác.



"Đậu Đậu, hoa con trồng liệu sẽ nở chứ?"

Không cho Trình Nghiễn Nam cơ hội trả lời, Chung Hạnh tự hỏi tự trả lời:

"Nếu như nở, con mang tặng Chỉ Chỉ, chắc chắn Chỉ Chỉ sẽ rất vui, nó thích nhất là những món quà có ý nghĩa."

Trình Nghiễn Nam đang ngồi xổm ánh mắt hơi khựng lại, thở hắt ra một hơi, không biết là đang nói chuyện cùng ai, chỉ nhẹ nhàng nói một câu:

"Thật sao."

"Thật đó." Chung Hạnh cười lên, "Ai mà không thích những món quà chân thành chứ."



Thịnh Chỉ đứng sau cửa kính nhìn Trình Nghiễn Nam im thin thít một lúc lau, sau đó anh mời ừm một tiếng, tỏ ý tán thành.

Đèn sân đứng ở cạnh lối đi nhỏ, ánh sáng không chiếu đến chỗ Trình Nghiễn Nam, bóng người anh khuất trong bóng tối, nhìn rất mơ hồ.

Đêm đông cô liêu, một khoảng sân sau đầy cành khô lá héo, cảnh vật tiêu điều. Mà Trình Nghiễn Nam ngồi xổm ở kia, anh cùng với ánh đèn cũ kỹ bị sự náo nhiệt quên lãng.

Thịnh Chỉ chớp chớp mắt, trong lòng chợt lóe lên một ý nghĩ hoang đường. Cô đang nghĩ, cái người ngày hôm đó cô nhìn thấy ở ngoài nhà hàng Mạc Lâm, không phải Trình Nghiễn Nam đó sao. Nhưng rất nhanh cô lại cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Nếu như là anh ấy, Trình Nghiễn Nam tại sao lại phủ nhận. Thịnh Chỉ nghĩ rất kỹ rồi nhưng vẫn chưa nghĩ ra.



Cô nhìn bà ngoại ở sau cửa đang vẫy tay với mình, cô cười rồi đẩy cửa đi đến.

"Con đến để giúp đỡ."

Trình Nghiễn Nam ngước mắt lên, nhìn Thịnh Chỉ đang xắn tay áo, mở miệng nói:

"Không cần đâu, đã xong rồi."

Thịnh Chỉ ồ một tiếng, "Vậy thì tốt."

Vừa nói xong, Trình Nghiễn Nam tiếp tục lấy cái xẻng nhỏ trồng hoa hồng.

Thịnh Chỉ cùng bà ngoại đứng ở một bên, nói với nhau mấy câu.

Chưa tới mấy phút, Trình Nghiễn Nam liền đứng dậy, anh nhìn về phía Chung Hạnh, "Bà ngoại, đã trồng xong rồi, bà kiểm tra xem đã được chưa?"



"Không cần đâu." Chung Hạnh khua khua tay, "Bên ngoài lạnh lắm, chúng ta mau vào nhà đi."

Trình Nghiễn Nam: "Vâng bà."

Trong phòng truyền đến hơi ấm, ấm hơn bên ngoài rất nhiều. Thịnh Chỉ chúi mắt xuống, nhìn đôi tay của Trình Nghiễn Nam bị lạnh cứng tới đỏ ửng, hỏi anh:

"Em có túi sưởi, anh có cần dùng không?"

Trình Nghiễn Nam há miệng, còn chưa kịp trả lời, Chung Hạnh ở bên cạnh đã cướp lời.

"Đậu Đậu, tối nay con có ở lại đây ngủ cùng Chỉ Chỉ không?"

"?" Thịnh Chỉ ngẩng đầu, cô bám lấy cánh tay áo của bà ngoại, "Bà ngoại như vậy không hay lắm..."

Chung Hạnh không hiểu nhìn sang Thịnh Chỉ, "Có gì không mà không hay? Hai con cũng đã kết hôn rồi. Dịp tết các con cũng không qua đây thăm bà, hôm nay cũng là có việc nên phải đi sao? Đậu Đậu lúc nào cũng vậy, luôn để Thịnh Chỉ một mình, Thịnh Chỉ sao mà vui cho nổi?"

Thịnh Chỉ nhìn Chung Hạnh đang xụ mặt, ngữ khí có chút tức giận, mặt cô ngây ra. Hóa ra thời gian trước cô vẽ tranh gặp khó khăn, lúc nào cũng khó chịu, bà ngoại lại tưởng là do Trình Nghiễn Nam làm sai sao?



Thịnh Chỉ nhìn biểu cảm của Trình Nghiễn Nam có chút ấm ức, cô cười phụt ra một tiếng. Sau đó một giây, cô liền nhận lấy ánh mắt tức giận của bà ngoại. Thịnh Chỉ giả bộ đứng đắn hắng giọng một cái, não nảy số, mở miệng nói:

"Không phải đâu bà, tối nay Đậu Đậu không có việc gì, chỉ là bọn con muốn về nhà, muốn tận hưởng lễ tình nhân của hai người có được không ạ?"



Vừa nghe lời này, Chung Hạnh vui vẻ, "Thật sao? Vậy Chỉ Chỉ hết giận rồi, sau này sẽ chuyển đến ở với Đậu Đậu sao?"

Thịnh Chỉ: "?"

"Vậy thì tốt quá, bà ngoại giúp con thu dọn đồ đạc, con mau cùng Đậu Đậu về nhà đi."

Thịnh Chỉ: "?????"

Cô không có nói là muốn chuyển đi?

"Chờ đã bà ngoại..."



Không cho Thịnh Chỉ cơ hội nói hết, Chung Hạnh đã kéo dì Lưu đi lên tầng hai.

Thịnh Chỉ đứng như trời trồng, cô quay người nhìn sang Trình Nghiễn Nam, "Thôi rồi."

Trình Nghiễn Nam mím môi rồi cười cười, "Anh đi giải thích với bà."

...



Hai mươi phút sau, Thịnh Chỉ đứng trong cơn gió lạnh. Cô cúi đầu nhìn vali trên tay cùng với bảy bó hoa, lại nhìn Trình Nghiễn Nam ở bên cạnh.

Không còn gì để nói nữa.

Không hề nghĩ đến Chung nữ sĩ vô cùng cố chấp, trực tiếp đuổi hai người ra ngoài. Cửa lớn nhà họ Thương đóng chặt, đèn cũng đã tắt, Thịnh Chỉ ngẩng đầu nhìn căn phòng trên tầng hai, tim như chết đi. Lần này xong thật rồi, chẳng nhẽ cô lại trở về Thịnh Chỉ vào đêm muộn như này, vậy thì sẽ phải nhìn thấy mấy cảnh không hay sao?

À mà.

Lần trước cô trở về còn chưa rút chìa khóa ra, thật là họa vô đơn chí.

"Đi thôi." Bên tai truyền đến giọng nói mang theo ý cười của Trình Nghiễn Nam, "Anh đưa em về nhà trước."

Nghe thấy hai từ về nhà, Thịnh Chỉ từ chối theo bản năng.

"Không muốn, em không về."

Động tác nhận vali của của Trình Nghiễn Nam dừng lại, giọng anh lạnh nhạt hỏi: "Cãi nhau với mẹ em sao?"

"Ừ." Thịnh Chỉ gật đầu lia lịa, "Hay là anh đưa em đến nhà Đan Sơ Lam đi."

Nghe vậy, Trình Nghiễn Nam nhìn cô một cái, sau đó nói một câu được.



Sau khi lên xe, Thịnh Chỉ lập tức gọi cho Đan Sơ Lam. Kết quả bên kia lập tức cúp máy, tiếp theo một tin nhắn được gửi đến—

Sơn Phong ca: [Sao thế? Tớ đang trên tàu cao tốc, không mang theo tai nghe.]

Thịnh Chỉ sững người lại, đánh chữ hỏi:

[Cậu không ở nhà?]



[Ừm, tạm thời phải đi lấy tin.]

[Ồ, vậy thôi.]

[Sao vậy?]

Nhìn thấy câu này, Thịnh Chỉ mím môi dưới.

[Một câu nói không hết, chờ cậu về tớ kể lại cho.]

[Được.]



Nhận được tin nhắn trả lời của Đan Sơ Lam, Thịnh Chỉ tắt màn hình đi. Cô quay đầu, nhìn ra bên ngoài cửa xe, bắt đầu suy nghĩ tối nay ngoài về nhà, còn có thể đi đâu.

"Không trả lời tin nhắn em sao?"

Thịnh Chỉ nhìn sang Trình Nghiễn Nam, "Không phải, cậu ấy không ở nhà."

Lời vừa nói ra, cô liền cảm nhận rõ Trình Nghiễn Nam đang lái xe chậm lại, sau đó nghe thấy anh hỏi:

"Vậy bây giờ đưa em về nhà?"



Thịnh Chỉ trầm mặc một lúc, cô chớp chớp mắt, "Em có thể đến nhà anh không?" Ngừng lại một chút, Thịnh Chỉ bổ sung thêm, "Một tối nay thôi."

"..."

Trong xe im lặng xuống, chỉ có tiếng gió nhẹ thổi qua mặt kính. Một lúc lâu sau, Thịnh Chỉ mới nghe thấy Trình Nghiễn Nam mở miệng nói ra câu: "Được."



Sau khi Trình Nghiễn Nam chuyển ra khỏi nhà, vì để thuận tiện cho công việc, anh mua lại một căn nhà cũ ở tiểu khu cạnh Bệnh viện Nha khoa Hoa Sơn. Đó không phải tiểu khu cao cấp gì, môi trường cũng bình thường, nhưng điều kiện cơ bản cũng đầy đủ.

Trên đường cùng Trình Nghiễn Nam đi thang máy lên tầng 9, hai người dừng lại trước cửa phòng 902.

Thịnh Chỉ nhận lấy chìa khóa từ tay Trình Nghiễn Nam, vụng về mở cửa ra.



Đèn vừa bật lên, đồ đạc trong nhà liền bày ra trước mắt cô. Là một căn nhà với ba phòng, hình như đã được sửa sang lại, toàn thể được sơn màu xám đơn giản.

Rất giống phong cách của Trình Nghiễn Nam.

Trình Nghiễn Nam đưa cho cô một đôi dép trong nhà để thay, Thịnh Chỉ ôm cả hoa đi vào trong. Cô bỏ balo trên vai xuống, đặt trên ghế sô pha, quay đầu hỏi Trình Nghiễn Nam:

"Tối nay em ngủ ở phòng nào vậy?"

"Phòng đối diện với phòng ngủ chính."

"Vâng."

Nói rồi, Thịnh Chỉ tự giác đi đến chỗ vali, muốn đem vali vào trong phòng. Nhưng tay còn chưa chạm vào tay cầm, liền bị Trình Nghiễn Nam ngăn lại.

"Để anh."

"Được thôi." Thịnh Chỉ dẩu môi, cũng không có ý khước từ.

Tầm mắt cô di chuyển sang mấy bó hoa hồng, đang suy nghĩ phải xử lý sao, đột nhiên nhớ tối chuyện của Trần Dực Triết hồi chiều.



Thế là cô cầm bó hoa hồng màu kem cô thích nhất, chạy lon ton đến trước mặt Trình Nghiễn Nam.

"Trình Nghiễn Nam, anh có thể chụp cùng em một bức ảnh được không?"

Nhìn nụ cười rạng rỡ trên mặt Thịnh Chỉ, mắt Trình Nghiễn Nam ngây ra. Nhưng Thịnh Chỉ đang đứng trước mặt lại không hề nhận ra, cô đưa tay ra, cười rồi tiếp tục nói: "Cái kiểu cầm tay ấy, có được không?"

Nghe vậy, Trình Nghiễn Nam trong phút chốc ngước mắt lên, căng thẳng đến mức mím chặt môi.