Chương 63: Red dragon (hai)

Có rất ít người biết, khi Will bị Crawford xách đi can thiệp vào vụ Hannibal để kiếm đầu mối của Tooth Fairy thì Tooth Fairy luôn ở trong đường nhìn của Hill.

Clarice không có cách nào rời khỏi học viện FBI, hơn nữa so với việc của Francis, đạt được sự tín nhiệm của Crawford mới là nhiệm vụ hàng đầu của cô, Hill làm việc cực kỳ nguyên tắc, đôi khi lạnh lùng đến tàn khốc, gạt bỏ tất cả những kẻ thoát khỏi khống chế của mình. Hắn đã cứu Clarice, yêu cầu duy nhất chính là giúp hắn cứu Hannibal.

Ngày cô thành công, từ đó về sau, cô sẽ tự do, rời xa đôi người yêu tâm thần đó.

Hill dốc sức xin nghỉ, mang theo Charlie tới chỗ ở của Francis, bọn họ ngồi ở một quán cà phê đối diện một công ty bán camera, Charlie chạy đôn chạy đáo cả ngày, dạ dày rỗng tới thẫn thờ. Thế nhưng đến khi bánh mì nướng trứng chiên được bưng lên thì mới phát hiện bánh mì nướng không khác gì cao su, mà trứng chiên thì chỗ sống chỗ khét, ăn không nỗi.

Gã thanh niên tóc vàng lộ ra ánh mắt bất mãn, nhưng khi nhìn thấy người gã kính ngưỡng mặc một chiếc áo sơmi màu xám nhạt, mái tóc nâu hơi xoăn, nhìn còn nóng ấm hơn cả ly chocolate, đôi mắt xanh xám có vài phần ưu tư nhìn người qua lại như mắc cữi trên đường phó, ngón tay thon dài sạch sẽ cầm muỗng khuấy đều đều trong ly cà phê.

Hill ngồi ở đó, dù đã đến tuổi trung niên nhưng vẫn không hiện lên những vết tích của năm tháng, chỉ có hơi thở phong sương là được thời gian lắng đọng thành một sự quyến rũ kỳ lạ, hắn không ngay ngắn ngồi thẳng, trên thực tế, chỉ ngồi tùy ý trên ghế, thậm chí còn có phần thờ ơ mà vẫn khiến người ta cảm thấy sự ưu nhã và ga lăng, nút áo sơmi thứ hai để mở lộ ra chiếc cổ và xương quai xanh.

Cổ họng Charlie thắt lại, gã vội vã cúi đầu nhìn cái thứ quỷ giống như bánh mì nướng mà không khác gì cao su, trên mặt còn có một cái lòng đỏ trứng chưa chín, quả thực nhìn như giọt nước kẹt trên miệng cống thoát.

“Thám trưởng?” Charlie nghi hoặc hỏi.

Gã tự giác không gọi tên Hill, mà cái họ Noras phát âm hơi quái, Clarice lúc nào cũng phiền não chuyện này, nên trực tiếp gọi “giáo sư”, Francis thì gọi là đặc vụ, Bill… thằng điên này khỏi cần nói tới. Sau đó, Hill nhìn dáng vẻ rối rắm khó xử của gã, hỏi ra mới biết gã phiền não cái chuyện gọi tên này.

Từ đó về sau, Hill kêu Charlie gọi mình là thám trưởng, đồng thời nói cho gã cách gọi này mang hàm nghĩa đặc biệt. Charlie cực kỳ hưng phấn với việc này, tất cả học sinh gọi Hill là giáo sư, hay gọi hắn là đặc vụ, chỉ có mình có vinh dự gọi Hill là thám trưởng, cái xưng hô đặc biệt này cho thấy vinh quang và tin tưởng đặc biệt.

Hill không đối xử với gã bình thường, hắn như thần thánh cao xa thương xót ban ân cho tín đồ của hắn, nhận lấy lòng trung thành của tín đồ.

Hill nhìn Charlie đang giật mình, trên mặt không biểu cảm, nếu nói hắn không biết tình cảm của Charlie dành cho mình đã vượt quá sự cung kính sùng bái thì đó là gạt người. Khát vọng trong mắt người thanh niên này sao có thể giấu được hắn?

Thế nhưng tín ngưỡng của Charlie dành cho hắn đã áp chế loại du͙© vọиɠ này, mà nói thật ra… Chỉ cần Charlie tuyệt đối trung thành, lý do trung thành là gì thì liên quan quái gì đến hắn? Thế nhưng sự dung túng này chỉ thành lập trên việc Charlie làm tốt bản phận của mình, mà không phải như bây giờ, nhìn hắn mà đờ đẫn không làm việc.

Hill dời đường nhìn sang bên cạnh, ra hiệu cho Charlie nhìn.

Charlie quay đầu, thấy Francis đang cùng một cô gái nói chuyện, nhìn kỹ ra thì mới biết đó là một cô gái mù. Charlie tiếp xúc với Francis tương đối nhiều, dù sao Clarice quá nhỏ mà Bill quá khùng, còn về mặt khác, Francis không trung thành với Hill. Charlie tuyệt đối không cho phép người khác phản bội Hill, cho nên gã luôn nhìn chằm chằm Francis.

Theo gã, Francis vừa sợ vừa hận đối với đàn bà, bình thường luôn tránh xa, còn khi điên lên thì muốn gϊếŧ. Cho dù loại nào cũng không giống như cái cách Francis đối xử với cô gái mù này, trong mắt thậm chí còn có chút dịu dàng… tuy rằng sự dịu dàng hàm chứa nhiều phức tạp.

“Francis đã liên hệ với bác sĩ Lecter chưa?” Charlie khϊếp sợ mà hỏi, đây là kết quả sau khi liên hệ với Hannibal? Người đó thật là kẻ ăn thịt người chớ không phải thần tình yêu thiệt hả?

“Hannibal không có trách nhiệm với Francis.” Hill chậm rãi nói, Hannibal sẽ không để Tooth Fairy trong lòng, nếu như Francis gây phiền phức cho FBI, y sẽ mừng rỡ; vui vẻ, nếu như Tooth Fairy thất bại, Hannibal cũng coi như đó là một trò tiêu khiển.

“Francis muốn dừng lại?” Charlie nhìn Francis xưa nay trầm mặc ít lời nay đã do dự vươn tay ôm người cô gái mù ấy vào lòng, ngay cả sự tối tăm trong nét mặt cũng mất đi vài phần.

“Tình yêu ơi là tình yêu, ai có thể ngăn cản bước chinh phục của mày? Cho dù là ma quỷ cũng phải khúm núm trước mặt mày…” Giọng Hill nhẹ nhàng chậm chạp, âm điệu lên xuống như đọc lời kịch Shakespeare, phóng đại mà mê say.

Francis đưa cô gái mù về nhà, nhưng vẫn đứng tần ngần trước của, rồi đột nhiên quay lại, chợt nhìn thẳng vào Hill. Mặt Francis cứng ngắc, sau đó xụ ra, đi thẳng về phía quán cà phê.

Đó là một người đàn ông âm trầm, tuy rằng mặt có phần khuyết tật nhưng không hề ảnh hưởng đến vẻ nam tính của gã, đôi mắt gã u buồn thâm thúy, nét mặt cứng rắn lạnh lùng, thân thể bởi vì rèn đúc quanh năm mà rắn chắc, hoàn mỹ, cái phong cách lạnh lùng nghiêm nghị lại cực kỳ hấp dẫn phụ nữ. Francis hoàn toàn không cần tự ti như vậy, tự ti đến mức không dám đối mặt với phụ nữ, bởi vì y thật sự có sức hấp dẫn hơn y tưởng rất nhiều.

“Đặc vụ.” Đầu tiên Francis nói với Hill, sau đó quay đầu nhìn về phía Charlie, lần này không chào hỏi, mà chỉ gật đầu chào. Charlie bị tức nghẹn họng nhưng hết cách với cái thằng cố chấp lạnh lùng này.

Đại khái cũng vì quan hệ giữa Hill và Hannibal, Francis mới giữ sự tôn kính tối thiểu với Hill.

Hill thì lại không quan tâm chuyện này, hắn đã qua tuổi tức giận hay mừng rỡ vì thái độ của người khác rồi. Vì còn đang ở nơi công cộng, Hill nói mơ hồ: “Chỉ còn bốn ngày nữa, cậu dự định buông xuôi sao?”

Gương mặt Francis càng thêm cứng rắn, gã đáp: “Đương nhiên không.”

“Có mang tin cho y không?” Hill tiếp tục hỏi.

“Ông ấy nhận được rồi, nhưng giờ chưa có cách trả lời.” Francis nói.

Hill khẽ gật đầu: “Đương nhiên, thời kỳ đặc thù, Crawford không có khả năng không nhìn chòng chọc y. Thế nhưng y sẽ nghĩ ra cách trả lời, người như y trừ phi ném vào l*иg sắt, không để tiếp xúc với bất cứ ai, bằng không y nhất định sẽ có cách.”

Francis nhíu nhíu mày vì cái thí dụ trào phúng không chút khách sáo của Hill, thế nhưng Hill lại cười mỉm, dáng cười càng thêm ôn hòa nhã nhặn, đợi đến khi Francis im lặng thì mới chậm rãi nói: “Nếu như cậu thành công thì không cần Clarice ra tay, dù sao cô ấy còn quá nhỏ.”

“Tôi đương nhiên sẽ thành công.” Francis im cả nửa ngày trời mới nói được một cây này.

Hill nở nụ cười, đôi mắt xanh xám như phát sáng dưới ánh mặt trời chói lọi, hắn cúi đầu, dường như đang lễ phép ngả mũ, hân hoan chân thành: “Tôi tin cậu sẽ không làm y thất vọng, chúc cậu thành công.”

Francis gật đầu, quay đầu ra khỏi quán cà phê.

Ý cười của Hill đọng lại ở mắt, Charlie biết ngay từ đầu Francis muốn buông tha, bởi vì chỉ dựa vào tàn sát gia đình không thể làm FBI thỏa hiệp, mà Will Graham càng thêm khó đối phó. Đáng tiếc Francis đến bây giờ vẫn cho rằng mình là người chủ chốt trong kế hoạch cứu Hannibal.

Francis chẳng qua là một cái bẫy, là miếng mồi khiến FBI mất cả chì lẫn chài. Clarice mới là quân hậu Hill đặt ở chỗ Crawford, còn bản thân là người cuối cùng phụ trách cứu nguy khi hai kế hoạch trước đã thất bại.

Nếu như bọn họ đều thua, Hill làm người chơi cờ sẽ tự mình ra tay, quần nhau chí chết với FBI.

Nếu như Hannibal Lecter thật sự thông minh như lời đồn, y sẽ không thể không biết Francis chỉ là con tốt thí của Hill, làm sao lợi dụng quân cờ này một cách tốt nhất thì phải xem bản lĩnh Hannibal.

“Charlie, Bill ở đâu?” Hill hỏi.

“Vẫn cái dạng thần kinh đó, tôi thấy thằng đó sắp không khống chế được nữa rồi.” Charlie mới vừa kiểm tra tình hình của Bill.

“Vậy không cần khống chế nữa, chờ đến khi chuyện nơi này kết thúc, Bill có thể làm tất cả những gì mình muốn. Đến lúc đó, cậu phải trông chừng y, nếu như chưa hoàn thành mục tiêu mà bị phát hiện thì..” Hill không nói hết câu nhưng Charlie đã hiểu.

“Chỗ Francis phải làm sao đây? Tôi thấy Francis không bỏ được cô gái đó.”

“Francis sẽ không buông tha kế hoạch cứu Hannibal.” Hill có vẻ không quan tâm.

“Thế nhưng cô gái đó sẽ ảnh hưởng đến Francis.” Tình cảm, cái thứ này rất nguy hiểm đến một tên gϊếŧ người hàng loạt, nhất là tên lắc lư bất định như Francis, một mẫu người nhạy cảm mâu thuẫn.

“Vậy chúng ta sẽ giúp một tay.” Hill khẽ hạ mắt, dùng giọng nói không chút tình cảm trả lời.

#

“Có lẽ anh có thể giải thích cái này, bác sĩ Lecter.” Thứ Will cầm trong tay là lá thư mà Francis nghĩ biện pháp giao cho Hannibal, lá thư nhìn qua hư hư thực thực như Tooth Fairy viết cho ‘thần’ của gã.

Trên thực tế, phía sau lá thư đó còn có chuỗi mật mã mà Hill để lại, còn Hannibal đem phần Tooth Fairy viết về thân phận của gã tiêu hủy, hủy cả phần mật mã, chỉ để lại vài đoạn ca ngợi sùng bái.

Đoạn mật mã cần mã chính xác để giải, Hannibal đương nhiên đoán được ai nhờ Francis giao mật mã, Hill Hill… Uiii, đúng vậy, người yêu mà y chưa gặp năm năm rồi.

Hannibal dùng một loại bình tĩnh, ánh mắt bình tĩnh đến khiến người ta sợ hãi nhìn Will, mặt anh ta co rút như lên cơn thần kinh, nhưng ánh mắt vẫn kiên định nhìn cho thấy lập trường không lùi bước của mình.

Thật thú vị, Hannibal nhếch mép, là ai mặc áo áp vàng cho chén trà thế này, khiến cậu ta kiên cường ổn định hơn? Cặp mẹ con đó? Không, đương nhiên không phải, nguyên nhân duy nhất Will tiếp thu đôi mẹ con đó là vì cậu ta khát vọng một gia đình bình thường. Cho dù không phải người phụ nữ đó, đứa trẻ đó, trên đời này, cho dù là người phụ nữ nào, đứa trẻ nào cậu ta cũng sẽ tiếp nhận.

“Tôi cứ nghĩ sau chuyện của tôi, cậu sẽ chạy trốn, mà không phải vẫn ở lại Maltimore, thậm chí còn dạy ở học viện FBI.” Giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi của Hannibal vào tai Will nghe như tiếng rắn thè lưỡi: “Bây giờ, nói cho tôi biết, Will, ai là người cho cậu dũng khí để trở lại đó, thậm chí đối mặt với ánh mắt của con người?”

“Chuyện đó không liên quan đến anh, bác sĩ Lecter.” Will lạnh lùng từ chối.

Hannibal mặc bộ đồ tù xấu xí, bị nhốt trong một phòng tù bằng thủy tinh, năm năm sống trong cảnh giam cầm không làm sự nguy hiểm của y trở nên yếu bớt, tuy rằng y quả thật nhìn gầy yếu đi nhiều, tiều tụy vài phần, nhưng nét đùa cợt trong đôi mắt nâu vẫn không hề thay đổi. Hannibal đổi tư thế đứng, khoan khoái dễ chịu dựa vào vách tường, theo Will, bác sĩ tuyệt đối sẽ không làm động tác đó nếu còn mặc những âu phục ba mảnh ngày xưa.

Y đã từng là Hannibal trước đây, nhưng đã không phải là Hannibal năm năm trước.

Mờ mịt chốc lát, Will tiếp tục đem đề tài trở về chuyện Tooth Fairy.

Hannibal cười nhạo: “Hai ngày trước, mấy người phát hiện ra thứ này, nhưng mấy người chỉ lấy mẫu DNA, thậm chí dùng vài thủ đoạn để làm tôi nghĩ mấy người chưa phát hiện ra. Sau đó giám thị tôi, xem tôi có liên hệ với Tooth Fairy hay không?”

“Anh thực sự biết Tooth Fairy?”

“Đừng nói lảng, Will, lễ phép chút xíu.” Hannibal cười rộ lên: “Cậu biết cái giá của sự vô lễ mà.”

Y nhìn về vị trí một dao ngày xưa, nở nụ cười khiến Will vừa phẫn nộ vừa lạnh run người, Hannibal thở dài nói: “Bỏ qua chuyện này, Will, nói lại chuyện cậu đi, mấy năm nay còn mơ ác mộng không?”

“Sau khi anh thấy thư từ của Tooth Fairy, anh thông qua luật sư đăng tin lên báo, đó là mật mã, anh đã nói gì trên đó?” Will không hề nghe, đôi mắt xanh chỉ nhìn chằm chằm ác ma khoác da người.

“Will, đó là mật mã.” Hannibal trào phúng.

Nếu đã là mật mã, thì làm sao nói ra được. Với lại, so với việc Will có mơ ác mộng hay không, ở chung với hai mẹ con kia như thế nào, Hannibal càng muốn biết—-

Người yêu của y, bố trí tất cả, tỉ mỉ thiết kế tất cả bẫy rập, năm năm nay đã sống như thế nào? Mỗi giây mỗi phút cậu ta đều lo lắng chuẩn bị tất cả sao?

Nói là vui vẻ không bằng nói là hứng thú dạt dào. Hannibal rất muốn nhìn Hill có thể chuẩn bị cho y bao nhiêu “vui sướиɠ” ngoài ý muốn, trình độ của Tooth Fairy đối với đôi họ chỉ là món khai vị mà thôI, vậy món chính thì sao? Món điểm tâm ngọt thì sao?

Đầu lưỡi màu đỏ hồng xẹt qua môi dưới, Hannibal nhắm mắt lại không hề để ý tới Will ngoài nhà giam, y nhớ tới lời nói mà mật mã cất dấu, thẳng thắn giản đơn, phong cách rất Hill–

“Hy vọng anh thích món quà này, Hanni của tôi, tất cả chỉ là bắt đầu, tôi chờ mong ngày gặp mặt, ngày anh lấy lại tự do.”