Trong quá trình kiểm tra hiện trường và thi thể cô gái phát hiện ra vụn sắt, Will cơ bản khẳng định thân phận của chim bách thanh. Hannibal rất hiếu kỳ — hiếu kỳ về Will lẫn chim bách thanh, nên đã theo Will đến các công trường xung quanh hỏi thăm.
Người da trắng ba mươi đến bốn mươi tuổi, bình thường trầm mặc ít lời, không muốn tiếp xúc người khác, có gia đình hoàn chỉnh, là thợ mỏ bình thường thậm chí sắp nghỉ việc.
Will không am hiểu giao tiếp với con người, anh bao giờ cũng làm hỏng chuyện, nếu như người hôm nay đi theo anh là Hill thì chắc chắc đã không mất nhiều thời gian như vậy. Hill bao giờ cũng có thể moi ra những tin tức hắn muốn từ mọi loại người mà không phải làm bầu không khí càng thêm cẳng thẳng. Nếu như trong tay anh không có thẻ FBI chắc người phụ nữ làm bàn giấy đó đã đá cả hai ra khỏi cửa rồi.
“Trong đơn nghỉ việc của người này có cách liên hệ nhưng không có địa chỉ.” Will lấy ra một tờ tư liệu đưa cho Hannibal, sau đó quay đầu hỏi: “Garrett Jacob Hobbs? Một người công nhân mới vừa từ chức vài tuần trước của các cô, anh ta có để lại địa chỉ không, các cô có biết anh ta ở đâu, hay chuyển đến làm ở đâu không?”
“Tôi không biết.” Cô gái không nhịn được nói.
“Có phải thường có một cô gái chừng 18, 19 tuổi hay đến gặp anh ta, tóc màu lá cọ, mộc mạc thế nhưng xinh xắn, cao khoảng chừng này …” Will khoa tay múa chân, gấp gáp hỏi thăm.
“Hình như con của anh ta, tôi cũng không quen với họ lắm.” Người quản lý xem thường, tùy ý nhún vai, dùng thái độ lấy lệ rất thường dùng nói cho xong.
Cuối cùng, Will chỉ có thể lui bước, không hỏi nữa mà dự định mang tất cả tư liệu của công nhân về kiểm tra lần nữa. Nhân viên quản lý không muốn thế nhưng vẫn đem thùng tài liệu đưa cho họ, sau đó mắt không thấy lòng không phiền, đi ra khỏi nhà gỗ.
Vài thùng tài liệu có vẻ không lớn, nhưng bên trong chất đầy giấy tờ nên rất nặng, Will và Hannibal chậm rãi dọn lên xe, trong lúc đón lấy một thùng tài liệu từ tay Hannibal, hai người bởi vì không ăn ý nên khiến thùng tài liệu bị đổ ra.
“Không sao, để tôi.” Will cúi đầu nhặt giấy tờ, Hannibal nhìn anh một cái, sau đó nhanh chóng trở lại nhà gỗ, rút khăn tay ra bọc lấy điện thoại, nhấc lên, gọi đến một số.
Người nhận điện là một cô gái, cô hỏi: “Alo, ai vậy? Tìm ai vậy?”
Tuy rằng thời gian không ngắn, thế nhưng Hannibal có thể nghe ra đó là giọng của cặp cha con trong rừng hôm đó, quả thực là họ. Hannibal khẽ nhếch khóe miệng, y rất muốn biết Will sẽ làm gì.
“Tôi tìm Garrett Hobbs.” Hannibal nói. “Anh Garrett Jacob Hobbs? Anh không biết tôi, chúng ta chưa từng gặp nhau, cú điện thoại này xuất phát từ lễ phép, nhắc cho anh một việc —“
Đầu điện thoại bên kia im lặng, thậm chí ngay cả tiếng hít thở cũng tắt ngúm, Hannibal ác liệt hỏi: “Còn nghe máy không?”
“Bọn họ đã biết.”
Mặc kệ phản ứng đầu bên kia là gì, Hannibal nhẹ nhàng gác máy, chỉnh lý lại âu phục, biểu cảm hàm chứa ác ý và thích thú lại trở về hình tượng bình tĩnh bình thường.
Có số điện thoại, FBI rất nhanh tra ra địa chỉ, ở Minnesota cách không xa công trường. Hannibal và Will lái xe đi trước, kết quả mới vừa xuống xe không được vài bước, cửa đã mở.
Bên trong một người phụ nữ cả người đầy máu bị đẩy ra, người đàn ông tay dính máu nhìn họ một cái rồi đóng sầm cửa. Will lập tức vọt tới, che vết cắt trên cổ người phụ nữ.
Nhưng đối phương không chống cự được bao lâu, cô bắt đầu co giật vài cái rồi từ từ bất động, con mắt trừng trừng như lồi ra nhìn Will đang khủng hoảng. Hannibal đứng ở cạnh đó không xa nhưng không làm gì, chỉ nghiêng đầu thích thú nhìn Will thở gấp, ánh mắt bắt đầu tan rả, thế nhưng anh vẫn hoạt động theo bản năng.
Will lảo đảo lấy súng từ bên hông, ( trời biết nó từ đâu ra, Crawford từng đồng ý không để anh ta được cấp súng mà), cuống quít phá cửa chạy vào, tay cầm súng run không ngừng, động tác phá cửa đủ để là sĩ quan huấn luyện FBI của anh phải khóc ré lên.
May là không có nguy hiểm gì, Hobbs cũng đang hoảng loạn vô cùng, gã muốn gϊếŧ con gái mình, gã không có hứng thú gì với người của FBI cả. Dao gã gác trên cổ cô gái, đôi mắt hung ác lạnh lùng như cá sấu nhìn chằm chằm anh.
“Garrett Jacob Hobbs? FBI!” Hannibal chậm rì rì vòng qua thi thể trước cửa, y nghe Will hô to, sau đó là một chuỗi tiếng súng không ngừng.
Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng, bốn tiếng…
Hannibal nhíu mày, lúc này mới chậm rãi đi vào, Hobbs ngã vào một góc nhà bếp, nụ cười quỷ dị nở trên môi nhìn Will: “Thấy không? Thấy không?”
Will run rẩy cả người, đưa tay che vết cắt trên cổ cô gái, thế nhưng máu vẫn theo đôi tay run rẩy của anh chảy ra xối xả. Nhìn mạng sống cô gái trôi qua kẽ tay mình, Will càng thêm hoảng loạn, thế nhưng tay anh vẫn run rẩy không ngừng. Con người đáng thương ấy tuyệt vọng gần như tan vỡ quỳ trên mặt đất, càng không ngừng la: “Không, không, không…”
Hannibal nhìn Hobbs tắt thở, biết gã thật sự đã chết thì mới yên tâm nhìn Will rơi vào khủng hoảng, thậm chí ngay cả thở cũng không nổi, nhưng anh lại không biết cầu cứu, Hannibal phỏng chừng Will đã quên mất sự tồn tại của mình.
Y đi tới, đẩy tay Will ra, dùng hai tay ổn định chính xác cầm máu, hai tay tuy dùng sức ngăn lại máu phun ra như suối nhưng không hề làm tổn thương đến cô gái. Y thấy Will thở dài một hơi, dùng ánh mắt cảm kích nhìn y, trong nháy mắt, Hannibal nghĩ Will sẽ bật khóc.
Thế nhưng, Will đã bình tĩnh lại, hay có thể nói, anh mù mờ đợi đến khi người của FBI chạy đến, nhân viên cứu hộ đưa cô gái lên xe cứu thương, Hannibal nhìn thoáng qua Will còn đang ngây ngốc, nhất thời mất hết hứng thú, y theo cô gái ngồi xe cứu thương về bệnh viện.
Tình trạng cô gái càng lúc càng ổn định, ngồi trên xe cứu thương, Hannibal không khỏi cảm thấy thất vọng. Tuy rằng chính y cũng không biết mình chờ mong điều gì, thế nhưng sau khi thấy phản ứng của Will, hứng thú của y đã tắt hơn phân nửa.
Anh ta yếu đuối như con thú nhỏ rét run, chỉ vì gϊếŧ một người, chỉ là hành động chưa hẳn là gϊếŧ một người mà đã không khống chế được mà tan vỡ như thế, nhìn Will luống cuống như thế, Hannibal không muốn nhìn nữa. Mặc dù khiến mọi chuyện đi theo chiều hướng này là y, là y gọi điện thoại cho Hobbs để dò xét Will.
Y rốt cuộc chờ mong điều gì ở Will đây?
#
Will đứng yên thật lâu, đến tận khi FBI ở hiện trường đều rút khỏi đây, anh mới tỉnh thần. Crawford chỉ nhìn thoáng qua anh một cái rồi bận rộn chạy đi, ở đây, anh không quen ai cả.
Mặc dù có người nhìn thấy thái độ kỳ dị của anh, nhưng ai cũng thức thời rời khỏi. Will cảm thấy một loại lạnh lẽo thấm tận xương thịt, anh vốn sợ tiếp xúc với con người, bây giờ lại càng thêm nghĩ mình bị cách ly với thế giới. Anh như người rơi xuống nước, áp lực không thở nổi, toàn bộ cảnh vật đều trở nên mơ hồ.
Điện thoại vang lên, Will vô ý thức nhận điện.
“Will, cậu sao vậy?” Giọng nói ôn hòa quen thuộc vang lên, Hill chỉ nghe thấy tiếng hít thở của đối phương mà không nghe ra câu trả lời, nên hỏi lại lần nữa, hắn mới vừa xem TV, vụ án chim bách thanh đã bị phá.
Sau đó hắn chợt thấy dáng Will trên màn hình, nên gọi tới hỏi.
“Tôi…” Will phát hiện bản thân không có cách nào xếp lại câu chữ, tựa như bị mất tiếng nói. Càng lúc anh càng thêm phẫn nộ, xấu hổ, miệng cứ mở ra mà không nói được một lời.
“Will?” Hill có linh cảm xấu, hắn nghĩ chuyện này vẫn chưa xong.
Mình phải đến bệnh viện, xem xem cô gái đó còn sống hay không. Will tự nhủ, nhưng lời nói tới miệng mà vẫn không thể nên lời, mắt kính anh còn những vệt máu bắn lên, tựa như mưa máu từ trời xối xuống.
“All right! Đợi đó, tôi tới ngay.” Hill từ bỏ nói chuyện, trực tiếp gác máy, nói với bác sĩ Horw kế bên: “Tôi phải xuất viện.”
“Thật là tình bạn cao cả, coi, cả mạng cũng bỏ luôn, thật khiến người ta sợ hãi mà.” Horw bác sĩ chậm rãi nói: “Chắc đến lúc dự tang lễ của cậu, gã bạn kia sẽ tặng thêm cho cậu một bông hoa ha.”
“Tôi dưỡng thương đã một tháng rồi.” Hill phản bác, với lại, chuyện này không chỉ vì Will, hắn có dự cảm, vụ án chim bách thanh này có vài chỗ quái dị. Vì sao Will lại vừa khéo gặp được đúng lúc chim bách thanh gϊếŧ vợ gϊếŧ con vậy chứ? Quả thực đây như một cảnh dàn sẵn để nhằm vào Will.
“Phải dưỡng ba tháng mới được xuống giường.” Bác sĩ Horw bình tĩnh nói.
“Có việc gấp.” Hill tiếp theo khẩn cầu.
“Cậu không đi, anh bạn kia cũng không chết. Thôi đi, đừng có định làm thánh nữa.” Bác sĩ Horw từ chối.
Hill thở dài: “Tôi biết cơ thể mình, chỉ cần không vận động kịch liệt là được, phản ứng bài xích cũng đã hết, hiện tại vết thương đang khép lại, đêm nay tôi sẽ về.”
“Nếu cậu đã cố chấp thế thì tôi cũng không cản được, thế nhưng tôi phải nói một câu, nếu đêm nay cậu nằm ngang trở về thì phí chữa bệnh tăng gấp đôi, bởi vì tôi không thích làm không công.”
Hill biết rõ thân thể của chính mình, đau đớn cho đến bây giờ cũng không phải là thứ hắn cần lo lắng, dưỡng thương trong phòng bệnh chỉ vì sợ bị nhiễm trùng mà thôi, ở đây càng thêm thích hợp cho việc vết thương khép lại. Tuy rằng hắn như bị phỏng phân nửa làn da, nhưng những chỗ cần ghép da cũng chỉ có một vùng gần thắt lưng mà thôi, bây giờ đã bắt đầu khép lại.
Tuy rằng khi đứng trên mặt đất, hông vẫn còn cảm giác rất đau, thế nhưng đau cũng không sao. Hắn cần biết chuyện gì đang xảy ra. Với lại, chuyện này không phải đi quyết đấu liều mạng gì … đương nhiên, tốt nhất là tránh Hannibal.
Với cái thân thể bây giờ của hắn, rơi vào tay Hannibal thì chỉ có nước bị xé nát ra.
Hill mặc quần áo, che khuất dấu băng vải, gọi xe đi đến hiện trường.
#
“Cậu cứ như vậy mà đi, không đổi một bộ đồ khác đi à?” Hill bất đắc dĩ hỏi, nhìn nguyên thân đầy máu như vậy cũng đủ biết Will vừa trải qua chuyện gì. Hắn nghĩ tới Fanny, nếu như ngay cả một con chó chết trước mặt cũng đã làm anh không chịu nổi thì một người….
Will ngẩng đầu nhìn người bạn đã lâu không gặp, trên mặt Hill vẫn mang theo dáng ôn hòa quan tâm, chỉ là sắc mặt rất tái, anh nghĩ rằng do Hill chạy tới đây, trong lòng có phần ấm áp.
Anh không có bạn, thế nhưng gặp loại chuyện này, Crawford bận quá không thể trông cậy vào, Alana là phụ nữ, lại là bác sĩ tâm lý, anh không muốn làm phiền cô, càng không muốn để bộ dạng này của mình lộ trước mặt Alana.
Nhưng mà, Hill …. sự có mặt của Hill làm anh cảm thấy an tâm.
“Tôi muốn đi bệnh viện.” Will khô cằn nói.
“Cậu mà cứ như vậy đi đến bệnh viện sẽ bị coi là bệnh nhân mà kéo đi đó.” Hill nói đùa: “Đi khách sạn thay một bộ đồ, dù sao giặt khô trong khách sạn có thể gởi hóa đơn cho cục.”
Có thể thấy được cho dù hồi nãy có xảy ra chuyện gì thì chuyện đó cũng là kí©h thí©ɧ cực đại đối với Will, đến khi Will tắm rửa xong, thay đổi trở ra, Hill đã pha cho anh một ly cà phê, mang theo một ít bánh bích quy điểm tâm.
“Mới mua ở tiệm ánh dưới lầu, ăn xong rồi đi bệnh viện.” Hill ôn hòa nói.
“Không…” Will vừa định từ chối nhưng thấy người bạn lâu rồi không gặp mỉm cười nhìn mình, anh rất biết điều im lặng nuốt xuống nửa câu sau, tiện tay cầm hai cái bánh lên ăn, rồi lại uống một ngụm hết ly cà phê. Lúc này anh mới cảm thấy cả trong lẫn ngoài đều ấm lên, thậm chí ngay cả cảnh Hobbs chết đi cũng tạm thời biến mất.
“Cậu không hỏi chuyện gì xảy ra sao?” Will hỏi.
Hill đặt báo sang một bên: “Tôi có xem tin tức, cũng đại khái biết chuyện gì, còn cụ thể thì tôi không muốn hỏi cậu bây giờ, chắc cậu cũng không muốn nhớ lại nó ngay đâu.”
“Tôi muốn đến bệnh viện xem cô gái đó ra sao rồi, với lại bác sĩ Lecter…” cũng không biết bác sĩ đã về hay chưa, dù sao đối với người thường, chuyện này rất nặng nề.
Hill bình tĩnh quyết định không đi theo, biết ngay là có chuyện mà, gϊếŧ người hàng loạt mà dính dáng đến Hannibal thì có lần nào không có vấn đề? Dù sao quen rồi thì cũng đỡ.