Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Làm Sao Ăn Tươi Chú Bal

Chương 39: Tử vong

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hill thật ngu như vậy à?

Nhảm nhí! Đương nhiên không! Hắn đâu phải không biết căn nhà đang cháy, cho dù hắn có sống lâu thêm vài cuộc đời thì cũng chẳng có sức mạnh siêu nhiên đến nỗi tự do đi lại trong đám cháy! Hắn đâu phải Đông Hải long vương!

Thế nhưng, dưới tình huống này, tính toán tốt nhất là chạy ào vào trong.

Trong kế hoạch vốn có cũng có một vòng này, dù sao đối với Catherine mà nói, bóng ma lớn nhất của cô là tự tay mình gϊếŧ chết Elland, muốn giải quyết bóng ma này, nhất định phải thiết kế một tử cục. Tác dụng rất đơn giản, chính là nói cho Catherine, đời trước Elland tự làm tự chịu, không liên quan gì đến cô.

Chỉ khi đem gánh nặng chịu tội dỡ khỏi lòng, Hill mới có thể tiến thêm một bước khuyên bảo cô.

Với lại, nhìn cái hình dạng đằng đằng sát khí của Hannibal, nghĩ cũng biết y điên tiết lên rồi, nghe được khuyên can mới là lạ. Làm y mất hứng, đừng nói Catherine, ngay cả Hill cũng bị gϊếŧ không thèm chừa.

Thật ra, ba con người trong cái tam giác này mà ra tay đánh nhau thì không biết kết quả là thế nào, nhưng cho dù ai chết đi thì Hill cũng không muốn nhìn thấy cảnh đó. Cho dù Hill có bảo vệ được Catherine toàn thân thoát khỏi cơn thịnh nộ của Hannibal thì đời này đời sau cũng đừng nghĩ đến chuyện Hannibal hòa nhã với hắn. Thấy thế nào cũng đều là tình cảnh không chết không thôi cả…

Trừ phi, chính hắn muốn chết.

Vài người ở đây đều là người thông minh, chỉ cần ngẫm lại một chút liền biết ngay ý Hill là gì. Đối với Catherine mà nói, Hill đang tỏ thái độ quyết tuyệt— hắn đứng về phía Hannibal, nhưng cũng muốn bảo vệ cô. Nếu thế, cho dù Hill sống hay chết, cô cũng sẽ yên lặng một thời gian.

Mà đối với Hannibal, việc Hill chạy ào vào nhà gỗ không phải để tự sát thì chỉ vì một mục đích — mang xương cốt của Mischa ra ngoài. Đây là một loại tỏ ra yếu thế và cầu xin, hắn chấp nhận nguy hiểm tính mạng để bù đắp vào phần Catherine mạo phạm Mischa, đồng thời hy vọng Hannibal nể chút tình buông bỏ ý định sống mái với Catherine.

Trên thực tế, hành động của hắn rất hiệu quả.

Lực chú ý của Catherine toàn bộ tập trung vào nhà gỗ, nếu lúc này Hannibal ra tay gϊếŧ cô, phỏng chừng cô ngay cả phản kháng cũng không làm. Nhưng Hannibal đã nhanh chóng hiểu ra lời cầu xin của Hill, y nhìn Catherine và ngôi nhà gỗ đang cháy, tạm thời không ra tay.

Ngọn lửa nuốt trộn nhà gỗ, tiếng gỗ cháy đì đùng không dứt, ngọn lửa đỏ gào thét từ cửa sổ, để lại một vết cháy đen. Ngọn lửa càng lúc càng nhanh, dần dần, nóc nhà bắt đầu rớt xuống, cho dù đứng ngoài phòng, người ta cũng có thể thấy những tấm ván gỗ đen nặng nề nện xuống ngọn lửa, nhìn mà giật mình.

Khói lửa dày đặc rất nhanh sẽ làm người khác chú ý, hỏa hoạn trong rừng dễ xảy ra phản ứng dây chuyền, nếu không rời đi nhanh, cảnh sát và lính cứu hỏa đến hiện trường sẽ thấy họ, phỏng chừng còn bị mời tới sở cảnh sát giải thích về mấy bộ xương bị đốt trọi trong đó nữa.

Bọn họ phải đi, bởi vì mọi người sắp tụ lập lại.

Cho dù là Catherine hay Hannibal đều biết rõ, bọn họ rất rõ ràng nghĩ đến những việc khác, người bình thường lao vào đó không chết cũng bị phỏng nặng, Hill không có chút phương pháp bảo hộ nào mà chạy vào đó quả thực là muốn tìm chết, dữ nhiều lành ít.

Hannibal nhìn cây xà bị thiêu cháy, rớt xuống chắn ngang cửa ra duy nhất. Y không cảm xúc nhìn qua Catherine, sau đó xoay người rời khỏi.

“Tôi không hiểu.” Catherine nhìn căn nhà gỗ đang chìm vào biển lửa.

Hannibal dừng bước, xoay người nhìn cô, lạnh lùng trào phúng hỏi: “Cô muốn rõ cái gì?”

“Giúp anh gϊếŧ tôi, hoặc giúp tôi gϊếŧ anh. Vì sao anh ấy lại chọn đưa mình vào chỗ chết?”

“Bởi vì cậu ta không muốn gϊếŧ ai cả.”

“Anh ấy không phải người như vậy.” Biểu cảm Catherine có phần ngơ ngác, cô tiếp tục nói: “Anh ấy phải là người vì mình sống mà đưa người khác vào chỗ chết mới đúng, phải là người không quan tâm đến ai mới đúng.”

Thế nhưng Hill quan tâm Catherine, đương nhiên càng quan tâm Hannibal, người trước là hổ thẹn, người sau là yêu thương.

Hannibal lộ ra một nụ cười đầy ác ý: “Bởi vì Elland Grant không phải Hill Noras, mà cô thì luôn coi mình là Georgiana chứ không phải Catherine Curson.”

“Elland là cái bóng của Hill, Elland mới là người không còn tồn tại. Cũng như so với Mary, Georgiana mới là người không tồn tại. Cho dù cô sửa thành tên gì, thứ tôi thấy cũng chỉ là bà đỡ Mary, luôn luôn như vậy.”

Catherine dường như phải mất một lúc lâu mới hiểu Hannibal đang nói gì, sắc mặt cô bắt đầu trắng bệch. Georgiana là giả, Catherine cũng là giả….Cô từng cho rằng Elland thay đổi cô, tạo ra cô, giải phóng cô.

Thế nhưng cô vẫn luôn là bà đỡ Mary, chỉ là đội lớp mặt nạ Georgiana và Catherine mà thôi. Giống như cô cho rằng Hill thay đổi, trên thực tế Hill không thay đổi mà Elland Grant mới là ảo ảnh tạo ra từ một chiếc mặt nạ.

Một người không tồn tại yêu phải một người cũng không tồn tại, lý do để cô tiếp tục sống đã trở thành những lời cười nhạo.

Hannibal nhếch khóe miệng, nhìn Catherine bị đánh tan, cái chết của Hill làm phòng tuyến tâm lý của cô trở nên mỏng như một tờ giấy. Một người tự do không cần cái chết của một người khác để chứng minh sự tự do của mình, cũng như một người tự tin không cần dùng người khác để chứng minh sự kiêu hãnh của mình.

Catherine đuổi theo Hill không buông tay, đem hắn làm thành chấp và duy nhất. Vừa vặn, Hannibal chứng minh rồi chuyện mà cô sợ hãi nhất — Elland chưa bao giờ là người trong lòng cô tưởng tượng, và cô sẽ không bao giờ có thể biến thành người mà mình muốn trở thành.

Dùng bề ngoài cứng rắn che giấu khủng hoảng nội tâm, người càng cao ngạo thì khi đánh vỡ lớp vỏ ngoài càng thêm yếu đuối.

Hiện tại, chỉ cần cho cô một chút ám chỉ.

Hannibal chậm rãi đi tới chỗ Catherine gần như tan vỡ, nhẹ nhàng đầu độc: “Cho dù cậu ta là Hill hay Elland, bây giờ không còn cần tranh luận nữa, bởi vì hắn đã chết, vì cô mà chết.”

Như vậy…. cô vì sao không chết đi?



Khóe miệng Hannibal nhếch một nụ cười nhìn Catherine chạy về phía căn nhà gỗ đang có khói đen cuồn cuộn bốc lên. Rất nhanh lửa bén lên trang phục tinh xảo của cô, thế nhưng cô tựa như không hay biết, cứ tiếp tục xông vào đám cháy.

Cuối cùng, chết hết cũng tốt.



Hannibal mắt lạnh nhìn Catherine đi vào kết cục tử vong.

Những kẻ mạo phạm Mischa hẳn nên chôn cùng con bé.



Nhiệt độ trong mắt Hannibal thấp đến tận cùng.

Cuối cùng, y vẫn thất hứa với Hill, thế nhưng dù gì y cũng không tự tay gϊếŧ chết Catherine.



Hannibal nhìn thoáng qua căn nhà gỗ gần sụp đổ, xoay người rời khỏi.

Nếu Hill chết, cô ta sống làm gì?

#

“Hannibal, tôi thấy tinh thần anh không tốt?” Dr. Bedelia mặc một chiếc váy công sở xanh lam, ngồi ở một đầu sofa mà hỏi thăm. Hannibal Lecter mỗi tháng đều đến hai ba lần, thế mà hôm qua y lại lùi hẹn sang hôm nay.

Hannibal mặc âu phục màu đen, bình tĩnh trả lời: “Ngày hôm qua bận rộn quá.”

“Tôi biết, anh lùi cuộc hẹn của chúng ta lại.” Dr. Bedelia dịu dàng đáp.

“Việc gấp không thể không xử lý.” Hannibal giải thích: “Tôi chỉ là không nghỉ ngơi tốt tthôi?”

“Anh lại gặp ác mộng sao?” Dr. Bedelia hỏi.

Hannibal trầm mặc một hồi: “Từ năm 20 tuổi đến nay, tôi đã không còn mơ nữa, ác mộng càng thêm ít.”

Dr. Bedelia hỏi tiếp: “Anh mơ thấy gì?”

Hannibal không trả lời, y khẽ hạ mắt, không biết đang nghĩ đến chuyện gì. Trước hai mươi tuổi, hắn quả thật rất hay nằm mơ, giấc mơ vĩnh viễn đều là những hình ảnh nghiền nát, cùng một cảnh — Mischa, khu rừng mùa đông năm đó, đói khát, chiếc răng sữa trong chén súp.

Sau đó, người hại chết Mischa đều trả giá, Mischa của y ngủ yên trong lòng y, ác mộng cũng không cần tập kích giấc ngủ của y nữa. Tối hôm qua, nó lại bắt đầu, còn thêm một số hình ảnh.

“Hannibal, nếu anh không muốn nói, tôi sẽ không ép.” Dr. Bedelia nói: “Then chốt là anh nghĩ thế nào.”

“Tôi không hiểu lắm.” Hannibal nói rằng: “Tôi vừa mất một người bạn.”

Dr. Bedelia suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Hill Noras?”

“Quá đột nhiên —” Hannibal suy nghĩ tìm chữ thích hợp, chậm rãi nói: “Tất cả đều không khống chế được.”

“Việc cậu ta mất đi ảnh hưởng rất lớn tới anh?” Dr. Bedelia hiếu kỳ nói.

“Hoàn toàn không.” Hannibal phủ nhận.

“Tôi nghĩ hai người đã không liên lạc với nhau từ lâu.”

“Chỉ là không thường xuyên liên lạc…”

“Anh xem cậu ta như bạn bè, Hannibal, sau khi anh đã mất cậu ta?” Dr. Bedelia nói rằng: “Tôi vẫn còn nhớ rõ mâu thuẫn của anh với cậu ta, như vậy tất cả đã không thể cứu vãn?”

Hannibal im lặng không lên tiếng.

Dr. Bedelia âm thầm thở dài, Hannibal không chỉ là bệnh nhân của cô, mà còn là đồng nghiệp của cô, quan hệ cá nhân cũng không sai. Những năm gần đây, những người vượt qua bức tường tâm lý của y cũng không nhiều, trên thực tế, người có nghị lực và dũng khí vượt qua cũng không nhiều.

Nếu như y cứ tiếp tục dùng cách này đối xử với ‘bạn bè’, như vậy cô độc là số phận đã định trước của y, mà cô thì không muốn nhìn thấy điều đó xảy ra. Bởi vì kết quả không may đó dường như cũng là điềm báo trước cho tương lai của cô.

Hannibal lựa chọn chính cô làm bác sĩ tâm lý của mình, cũng bởi vì họ cô độc như nhau. Có lẽ, chờ đến ngày nào đó, khi ngay cả Hannibal cũng tìm được bạn bè, vợ con, có gia đình của riêng mình, cô có thể nói với bản thân, mình cũng có thể làm được.

“Anh có hối hận không?” Dr. Bedelia hỏi xong thì cảm thấy không thích hợp, thế nhưng lời nói ra rồi sao thu lại được.

Đôi mắt nâu lợi hại của Hannibal nhìn qua, trong nháy mắt Dr. Bedelia cảm thấy mình như bị ánh mắt ấy bào mỏng, hơi lạnh thấu xương bò lên cột sống, quyển sổ trong tay thiếu chút nữa rớt xuống.

Nhưng sau một khắc, Hannibal lại trở thành người đồng nghiệp và bệnh nhân bình tĩnh, ưu nhã, tất cả tựa như ảo giác, nhưng Dr. Bedelia tuyệt đối không xem khoảnh khắc ấy là ảo giác.

Cô bắt đầu nảy sinh sự sợ hãi khó có thể ức chế đối với người đàn ông này.

Có lẽ, cho tới bây giờ, Hannibal Lecter cũng không phải là người mà mình nghĩ.

Cô hạ mắt, dùng động tác vuốt tóc che giấu cảm giác sợ hãi của mình, cố gắng không để Hannibal phát hiện bất thường của mình. May là lúc này lực chú ý của Hannibal dường như còn trên người bạn vừa mới mất của y.

Dr. Bedelia chưa từng có có lúc nào cảm ơn đặc vụ Noras như lúc này.

“Anh muốn tiếp tục nói chuyện về Hill hay nói chuyện khác.” Dr. Bedelia dịu dàng hỏi.

“Có lẽ hôm nay nên dừng lại tại đây thì tốt hơn.” Hannibal nói.

Dr. Bedelia cố gắng giấu đi cảm xúc của mình, giả vờ tự hỏi: “”Trong quan hệ bác sĩ – bệnh nhân tâm lý, bệnh nhân mới là người nắm quyền chủ đạo, tôi nên đồng ý với anh. Thế nhưng, Hannibal, then chốt của việc cố vấn tâm lý là kể lại, anh cũng hiểu chuyện này mà.”

Hannibal không nói gì, đôi mắt nâu nhìn cô… mang theo chút ý cười hiểu rõ mà trào phúng.

Tim Dr. Bedelia đập trật một nhịp, anh ta phát hiện? Không, có lẽ không! Cô không thể khϊếp sợ rụt lùi.

Ngay lúc bầu không khí trở nên quỷ dị và trầm mặc, Hannibal rốt cục mở miệng: “Tôi vẫn giữ ý kiến của mình.”

Dr. Bedelia thở dài một hơi, cố biểu hiện mình bình tĩnh: “Vậy chúng ta đặt cuộc hẹn lần sau.”
« Chương TrướcChương Tiếp »