FBI phát lệnh truy nã với Charlie Nice, truyền thông như cá mập ngửi thấy mùi máu mà ùn ùn kéo tới.
Một ngày sau, những bài phân tích tâm lý và cuộc đời Charlie Nice được lấy danh nghĩa Unknown chen đầy trên các báo, mặt trên trích dẫn ý kiến chuyên nghiệp của bác sĩ tâm lý kiêm chuyên gia tâm lý học, bác sĩ Lecter, đem Charlie Nice định nghĩa thành một kẻ hèn nhát tâm lý méo mó, đố kị thành cuồng, đặc biệt nhắc tới việc Charlie Nice tập kích những người đàn ông thành đạt là bởi vì gã có ẩn tật không thể cho ai biết về chỗ nào đó.
Hai ngày sau, các bài phân tích muôn hình muôn vẻ xuất hiện trên báo, trong đó có vài bài phân tích những nơi có thể là chỗ ẩn nấp của Charlie Nice, bao quát cả những bất động sản của cha gã khi chưa bị bỏ tù, những đơn vị công tác trước kia của gã.
Ba ngày sau, FBI di chuyển bác sĩ Lecter, dưới sự hộ tống của 10 đặc vụ, ba xe cảnh sát, bác sĩ Lecter được di chuyển khỏi nhà mình, rồi biến mất trong tầm mắt mọi người.
Buổi tối ngày thứ tư, ngay khi Hill đi tới ga ra, từ nước sơn phản quang của xe hơi, hắn nhìn thấy người tập kích phía sau, hắn khẽ cười.
Con cá đã cắn câu.
Charlie Nice không biết kiếm ở đâu ra một cây súng, gã nhắm thẳng vào đầu Hill.
“Không được quay lại, lấy súng ra khỏi người, chậm rãi đặt xuống đất, ném ra sau.” Ánh mắt tối tăm của Charlie như uy hϊếp nhưng trong giọng nói lại mơ hồ lộ vẻ đắc ý.
Hill đưa tay mò lấy súng bên hông, sau đó rút ra khỏi vỏ, đặt trên đất, đẩy đi.
“Rất tốt, rất nghe lời, đặc vụ Noras.” Giọng nói trào phúng, ác ý không chút che giấu, Charlie Nice nói: “Bây giờ, hai tay ôm đầu chậm rãi quay lại.”
Hill đưa tay ôm đầu, xoay người về phía Charlie Nice, thoạt nhìn Charlie sống cũng không tệ lắm, ít nhất quần áo trên người đều là những nhãn hiệu không tệ, cũng không biết gã lấy tiền từ chỗ nào.
“Mày tới báo thù sao?” Hill hỏi.
“Báo thù? Đương nhiên, dù sao cũng là mày và thằng bác sĩ chết tiệt kia bắt tao mà. So với thằng đó, mày chỉ là nhân vật râu ria mà thôi, ngài đặc vụ à, mày chẳng qua chỉ là một tên đặc vụ FBI quèn.” Charlie Nice khinh thường.
Hill nghiêng đầu, chân thành đáp: “FBI cũng không nhỏ, ít nhất tao nghĩ vậy đó, so với người giữ cửa, nhân viên văn phòng thì có quyền hơn, còn có thể mang súng hợp pháp, bắn chết người cũng không tính phạm pháp, ví dụ như nếu bây giờ tao gϊếŧ mày, vậy sẽ thành đang thi hành pháp luật.”
“Câm miệng, ở đây không có chỗ cho mày nói chuyện.” Charlie kích động, chẳng qua cơn kích động của gã tới nhanh, đi cũng nhanh, chốc lát sau, gã đàn ông sắc mặt tối tăm này tỉnh táo lại, cười lạnh: “Mày muốn chọc giận tao à, đừng mơ.”
“Tao không phải mấy thằng ngu bị FBI dọa một cái là cái gì cũng liều mạng.”
“A? Vậy mày không phải đang liều mạng mà tìm tao sao?”
“Hiện tại tao trên cơ mày đấy, nói cho tao biết tụi FBI khác ở đâu?”
“Được rồi mày trên cơ tao.” Hill nhún vai, dùng giọng đành chịu hỏi: “Như vậy, mày muốn gì?”
“Đoán chút đi, đặc vụ à.” Charlie Nice cười đến quỷ dị.
“Bác sĩ Lecter?”
“Thằng bác sĩ ở đâu?” Charlie Nice hỏi.
Hill nhếch mép: “Mày nghĩ tao sẽ nói cho mày?”
“Nếu mày không nói, tao đánh nát đầu mày? Hửm?” Charlie Nice hung ác nói, lại đột nhiên cười ha hả, châm chọc mà nói: “Mày nghĩ tao sẽ nói vậy phải không? Tao không cần, đặc vụ thân mến à.”
Gã chậm rãi tới gần Hill, dùng súng chỉ vào giữa trán hắn, gằn từng tiếng một: “Bởi vì tao biết, nó ở đâu.”
Con ngươi Hill rút lại, sau đó vùng cổ nhói đâu, một ống tiêm đầy chất lỏng chảy vào cơ thể, cảm giác mơ hồ lập tức ùa vào đại não.
“Ngủ một giấc đi, đặc vụ, chờ khi mày tỉnh lại, mày và thằng bác sĩ chết tiệt kia sẽ cùng nhau mà chết.” Giọng nói ác độc lọt vào tai hắn, tựa như một lời nguyền rủa độc địa.
#
Lúc Hill tỉnh lại, hắn đã bị trói lại trong một tầng hầm, bốn phía là vách tường âm lãnh ẩm ướt, bên người tất cả đều là mấy món tạp nham, mà trong gian phòng khác lại mơ hồ có tiếng người.
Hắn giật giật tay, phát hiện sợi dây trói rất chặt, chẳng qua mấy sợi dây này chẳng là gì cả.
“Tao nên gϊếŧ mày thế nào đây, bác sĩ Lecter?” Giọng nói Charlie Nice truyền ra từ phòng đó.
Hill không vết tích nhíu mày, cúi đầu ngậm vòng cổ vào miệng, sau đó dùng hàm răng cắn đứt sợi dây, mặt trang sức tối màu không nổi bật rơi xuống bên cạnh.
Hắn chậm rãi xoay người, cầm lấy mặt trang sức trong tay, nhẹ nhàng đè lên chỗ lõm trên đó, lưỡi dao nhỏ xíu bén ngọt lộ ra chỉ dài khoảng chừng một lóng tay, nhưng vô cùng sắc bén.
Hill trở tay cầm lấy lưỡi dao, đặt lên sợi dây, chậm rãi cắt.
Tiếng nói trong phòng vẫn còn tiếp tục —-
“Charlie, tiền của tao đâu? Tao nói rồi, nếu phải gϊếŧ người, mày phải đưa cho tao 100.000, vậy mà giờ mày lại ra tay với cả FBI! 100.000 là quá rẻ, 300.000, bằng không tao bỏ cuộc.” Một giọng nói xa lạ lo âu.
“Bây giờ mày không giúp tao thì ngay cả một xu cũng không có, mày còn là đồng phạm của tao nữa.” Charlie Nice lạnh lùng uy hϊếp.
Hill đã cắt được nửa sợi dây.
“Charlie Nice!” Người lạ không thể nhịn được nữa quát lên.
“Câm miệng cho tao, bác sĩ, nếu không chúng ta sẽ bắt đầu bằng những thứ gì mà mày am hiểu nhất, tao nghe nói trước đây mày là bác sĩ ngoại khoa, hay là chúng ta thử xem nhỉ….”
“Ôi, chờ một chút, Charlie….. Thượng đế ơi!!! Không—–” giọng nói kinh khủng đột nhiên im bặt.
Những âm thanh rất nhỏ vang lên, thế nhưng Hill có thể nhận ra đó là tiếng dao cắt vào thịt và tiếng máu bắn ra khỏi cơ thể.
Sau 15 phút, hắn đã cắt đứt sợi dây, chạy vào trong phòng.
Trên mặt đất là hai thi thể, đều bị cắt cổ họng từ phía sau, mà khi chết Charlie Nice trong tay vẫn còn cầm một con dao phẫu thuật, chết không nhắm mắt.
Hannibal mặt không chút thay đổi lau khô vết máu trên dao, đó là một con dao rất nhỏ, ẩn giấu trong một khối kim loại màu tối như mặt dây chuyền, giống như đúc với con dao trong tay Hill.
Hill chỉ cần nhìn thoáng qua là đã hiểu, ngoài phòng tiếng còi xe cảnh sát hú vang trời.
“Anh mua nó lúc nào vậy?” Hill thở dài hỏi.
“Ba ngày trước.” Hannibal trả lời tự nhiên vô cùng.
Hill suy nghĩ một chút, sắc mặt thay đổi, cười khổ: “Lẽ nào lần trên giường hôm đó ở nhà anh, anh đã đυ.ng tới vòng cổ của tôi.”
“Tôi chỉ xác nhận một chút xem nó có phải dao không mà thôi.” Hannibal đáp: “Ngụy trang rất khéo.”
“Anh tìm được điểm ẩn nấp của Charlie Nice, anh biết gã sẽ tìm người hỗ trợ.” Hill bình tĩnh nói.
Hannibal lấp lững.
“Hôm ở trong nhà anh, khi anh xem tư liệu FBI cung cấp đã nghĩ tới chuyện này, cho nên khi tôi ra ngoài gọi điện cho Crawford, anh cũng đã gọi điện để chứng thực.”
“Vì thế, anh đề nghị tôi, khiến tôi lấy anh làm mồi dụ, kí©h thí©ɧ gã, dẫn gã ra.”
“Trên thực tế, anh mua sợi dây chuyền có ẩn chứa lưỡi dao, anh gọi điện cho Charlie Nice, nói cho gã nơi ẩn nấu của chính anh.”
“Anh giao dịch với gã, anh nói nơi ẩn nấu của mình cho gã, để trao đổi với tôi. Chính anh yêu cầu Charlie Nice đem tôi tới đây, anh biết gã sẽ đối phó với anh trước, mà tôi sẽ trở thành món hàng trao đổi với người gọi điện thần bí kia.”
“Gϊếŧ họ, giá họa cho tôi, bởi vì lưỡi dao tôi dùng cắt đứt sợi dây và lưỡi dao cứa cổ họ cùng là một loại. Cho dù tôi có dùng lý do phòng vệ chính đáng đi nữa, Crawford cũng sẽ không tin tưởng tôi dùng dao cắt cổ hai người từ phía sau là chính đáng, kết cục tốt nhất là tạm thời cách chức, xấu nhất là….”
“Lỗ hổng duy nhất là, nếu tôi khai ra anh, Crawford chưa hẳn sẽ không tin, anh ta tuy không ưa tôi nhưng anh ta vẫn giống tôi, đều là đặc vụ FBI, anh ta không tin tôi, nhưng cũng càng không tin anh.”
“Anh vẫn chưa điều tra kỹ càng, Hannibal.” Hill thở dài một cái.
Lúc Hannibal rốt cục có phản ứng, tiếng bước chân nhanh chóng có trật tự đã vang lên rất gần, hiển nhiên đặc công SWAT đã vào nhà. Tìm thấy tầng hầm ngầm này chỉ là vấn đề thời gian.
Đôi mắt nâu Hannibal bình thản nhìn Hill, sau đó khóe miệng khẽ cong lên, lộ ra một nụ cười ác ý.
Hill chậm rãi đi qua, cầm lấy mặt dây chuyền trong tay y, dùng ngón cái lau đi vân tay của Hannibal, rồi cầm chắc trên tay mình, để lại dấu tay của mình, sau đó nhẹ nhàng thì thầm bên tai Hannibal:
“Thế nhưng, anh cũng biết.”
“Tôi cũng sẽ không để FBI bắt được anh, ném anh vào nhà tù.”
Cửa tầng hầm ngầm bị đá văng ra, đặc công cầm súng và đặc vụ ào đến, vây quanh hai người.
Hill bình tĩnh nhìn Hannibal một cái, sau đó chậm rãi xoay người nhìn Crawford đang tái mặt, ném mặt dây chuyền trong tay đi.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Crawford nhìn hai thi thể, sắc mặt rét run, ánh mắt nhìn quét qua Hannibal và Hill, hy vọng ai đó có thể giải thích một chút.
“Cái này mẹ nó là ai làm?!” Crawford khẽ quát.
Hill nói: “Charlie Nice bắt tôi tới đây, tôi cắt dây trốn ra thì thấy gã muốn gϊếŧ bác sĩ Lecter, cho nên ta phải gϊếŧ gã.”
“Dùng cách này sao? Hả?”
“Trong tay tôi chỉ có cái này là vũ khí, lúc đó là tình huống khẩn cấp.” Hill biện giải hai câu rồi im lặng, bởi vì lý do quá mức yếu ớt, coi như là vì cứu người thì hắn cũng không cần tàn nhẫn cắt cổ họng để gϊếŧ người như vậy.
Crawford nhìn về phía Hannibal, hỏi: “Bác sĩ Lecter.”
Hannibal do dự một chút, nhìn qua giống như vẫn còn kinh hãi, thế nhưng y vẫn gắng gượng để giọng mình không đến mức run, y tránh đi ánh mắt Hill tựa như ánh mắt của hắn là nguyên nhân khiến y kinh hãi.
“Đặc vụ Noras… là vì cứu tôi…” Giọng nói mặc dù đã cố gắng khống chế nhưng vẫn mang theo cảm xúc phập phồng chưa thể trấn định lại được.
Thế nhưng, những lời này đã nói lên tất cả.
Đối mặt với ánh mắt săm soi dò xét của Crawford, thái độ Hill vẫn tương đối bình tĩnh, đến tận khi Crawford nghiêm mặt nói: “Về trước đi! Tìm người CSI đến, còn mấy người….”
“Bác sĩ Lecter cần đi bệnh viện.” Hill cắt đứt lời Crawford, không thèm quan tâm ông sếp da đen đang trợn mắt nhìn mình.
“Fine! Bác sĩ đến bệnh viện, cậu về BAU nói rõ ràng cho tôi!”