Chương 31

Trưởng thôn vỗ vai Vương Đại Xuyên, cùng thở dài, nhà ai cũng vậy.

“Rượu này là đi trấn trên mua, cũng không biết Lục ca có thích hay không, ngài tạm nhận, ta về trước, trong nhà còn một đống việc, việc thu mua đậu nành này còn phiền Lục ca tốn nhiều tâm.”

Trưởng thôn cũng không chối từ, gật đầu.

Trên đường trở về, không ít người chào hỏi Vương Đại Xuyên và hỏi han hắn đang làm ăn gì.

Vương Đại Xuyên chỉ nói là làm ăn liên quan đến đậu nành, nhưng không tiết lộ cách làm. Hắn chỉ nói với mọi người rằng nếu nhà họ có đậu nành dư thừa không ăn hết thì có thể bán cho hắn.

Vừa nghe tin nhà mình có thể bán đậu nành lấy tiền, mọi người đều không hề trả giá với Vương Đại Xuyên mà vội vã về nhà lo liệu mớ đậu nành, sợ chậm một bước thì người ta không thu mua nữa.

Nhìn bóng dáng những người đó đi xa, lòng Vương Đại Xuyên vẫn không thể nào yên tâm.

Lúc ra cửa, Vương Thanh Mạn dặn dò hắn cứ thu mua càng nhiều đậu nành càng tốt, vì sau này sẽ cần sử dụng rất nhiều. Tuy nhiên, Vương Thanh Mạn không nói sẽ dùng đậu nành để làm gì.

Vương Đại Xuyên tuy làm theo lời Vương Thanh Mạn, nhưng vẫn lo lắng rằng nếu không sử dụng hết số đậu nành thu mua về thì sẽ hỏng.

Hắn chỉ biết chờ đợi ,lo lắng đi về nhà.

Vương Thanh Mạn thì không lo lắng như vậy. Trong lòng nàng, đậu nành chính là bảo bối. Ngoài làm đậu hủ, còn có thể làm giá đỗ, làm chao, làm điểm tâm.

Nghĩ đến những món ăn vỉa hè hấp dẫn trong tương lai, nàng không khỏi nuốt nước miếng.

Nàng vừa tưới nước cho đậu nành, vừa nghĩ đến những món ngon từng ăn mà không chú ý đến việc có người đột nhiên đi vào từ phía sau.

“Mạn Nhi!” Đường Ngọc Nhi gọi một tiếng, khiến Vương Thanh Mạn giật mình.

Nàng quay đầu lại, vẻ mặt có chút bất mãn: “Có việc gì sao?”

“Con bé này, không có việc gì nương không thể tìm con tâm sự à!”

Vương Thanh Mạn không nói gì, biểu hiện đầy vẻ không tin tưởng.

Thấy Vương Thanh Mạn không chịu hợp tác, Đường Ngọc Nhi cũng tức giận, giọng điệu trở nên rất khó chịu: “Con gái của cửu cử bị bệnh, con đưa hết tiền trên người cho nương đi.”

“Con gái của hắn bị bệnh liên quan gì đến con?”

Vương Thanh Mạn bật cười trước lời nói đầy lý lẽ của Đường Ngọc Nhi.

“Sao lại không liên quan đến con? Đó là con gái của cửu cử, là biểu muội của con!”

“Trên người nương còn đau không?”

Đường Ngọc Nhi sững sốt, không hiểu sao chủ đề lại chuyển sang chuyện mình đau hay không.

Nghĩ vậy, Đường Ngọc Nhi tức giận nhưng biểu hiện lại dịu đi vài phần. Xem ra, đứa con gái này trong lòng vẫn còn quan tâm đến mình.

“Không đau.”

“Vậy là nương hiểu rồi, con chỉ muốn hoài niệm cảm giác bị đánh đúng không?”

“Con!”

“Nương tin hay không, chỉ cần con kêu một tiếng, nãi nãi có thể bắt cha viết một hưu thư cho nương.”

“Vương Thanh Mạn, ta là nương của con!” Lúc này, giọng Đường Ngọc Nhi trở nên sắc nhọn.

Vương Thanh Mạn bình thản nói: “Chỉ cần con muốn, có rất nhiều người muốn làm nương của con.”

Đường Ngọc Nhi lùi lại một bước, nhìn Vương Thanh Mạn với vẻ mặt nghiêm túc. Nàng biết Vương Thanh Mạn nói thật, rằng nàng thực sự muốn thay đổi người nương này!

“Vương Thanh Mạn!” Đường Ngọc Nhi giơ tay lên định đánh.

“Con khốn nạn này, ta đã nói rồi nếu con còn dám đưa tiền cho nhà mẹ đẻ, ta sẽ xử lý con. Cút đi! Trần Tế Chi ta không có đứa con dâu như con! Cút đi!” Trần Tế Chi lôi kéo Đường Ngọc Nhi ra ngoài cửa.

Từ khi về nhà chồng, Đường Ngọc Nhi rất lười biếng. Sức lực của cô yếu hơn hẳn so với Trần Tế Chi, người quanh năm làm việc nặng. Bị Trần Tế Chi kéo, cô lảo đảo ngã ra ngoài cửa.