Chương 3

"Lại nói ta không hề bạc đãi đứa cháu gái cả, lần này nó rơi xuống nước, tiền đi khám bệnh đều là ta lấy tiền riêng. Con dâu cả có gì ngon đều mang về nhà mẹ đẻ, con trai trưởng yếu đuối, không quản được vợ, con cháu bên dưới cũng không quan tâm đến ta. Ta đây bất công với con trai út cũng là chuyện đương nhiên."

"Hiện tại biết được tâm tư của đứa cháu gái cả, tâm trạng của ta tự nhiên sẽ thay đổi, ông bớt lo lắng đi. Quay lại chúng ta vẫn nên cúng tổ tiên tốt nhất, đốt thêm tiền giấy đi. Con cái không ra gì, ông bà cũng chẳng được hưởng phước."

Nhắc đến chuyện này, lòng Vương Đại Xuyên cũng buồn bã, nhưng không phản bác Trần Tế Chi. Hai vợ chồng già loay hoay mãi đến đêm khuya mới ngủ.

Vương Thanh Mạn trở lại phòng, mẹ đẻ đang ngồi trên giường nhìn chằm chằm vào nàng.

Con đi tìm gia gia nãi nãi nói gì thế?”

Vương Thanh Mạn ngước mắt nhìn thoáng qua, lắc đầu: “Chưa nói gì.”

“Con đây là đang trách nương sao?” Đường Ngọc Nhi nghe được Vương Thanh Mạn trả lời, liền làm bộ vô cùng đau khổ, che ngực, móc khăn tay ra đặt ở bên miệng, khóc lóc nói:

“Nương cũng không biết con sẽ rơi xuống nước! Con cữu cữu con gái bệnh nặng như vậy, nương là cô cô đương nhiên phải đi xem.”

“Lại nói nương trở về sau không phải cũng chăm sóc con sao? Con hiện tại giận nương cái gì?”

Nước mắt của Đường Ngọc Nhi tuôn rơi như mưa, không giống như những giọt nước mắt giả tạo, lăn dài trên má, khiến cho Vương Khúc, cha ruột của nguyên chủ, vô cùng lo lắng. Ánh mắt ông nhìn Vương Thanh Mạn đầy vẻ không thiện chí.

Vương Thanh Mạn hoàn toàn phớt lờ ánh mắt của Vương Khúc, tò mò hỏi: "Nương làm thế nào mà khóc được nhiều nước mắt như vậy? Khóc mà đẹp. Hay là dạy con cách khóc đi?"

Đường Ngọc Nhi không ngờ rằng con gái mình, vốn dĩ chỉ cần nhìn thấy mình khóc liền sốt ruột, lại có thể nói ra những lời như vậy.

Bà không thể tưởng tượng được khi nhìn con gái, bà muốn nhìn ra bất kỳ biểu hiện vui đùa nào trên khuôn mặt của con, nhưng Vương Thanh Mạn lại là vẻ mặt nghiêm túc.

"Mạn Nhi, con làm sao có thể nói chuyện với nương như vậy?" Vương Khúc không thể nhìn thấy thê tử ủy khuất, hắn đã quên mất hai ngày trước con gái còn thoi thóp nằm trên giường, lên tiếng chỉ trích.

Vương Thanh Mạn cảm thấy hai người si tình trước mắt này hoàn toàn không thể cứu vãn được, trong lòng âm thầm lắc đầu.

Cũng không thèm để ý đến hai người đang hoảng loạn này, xoay người không nói một lời vén rèm lên, lên giường cuộn tròn ở góc, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Dù sao hai vợ chồng này cũng không có địa vị gì trong nhà này, nàng đã tìm được chỗ dựa, không cần nể mặt bọn họ.

Vương Khúc thấy con gái cả, người vốn dĩ vô cùng tôn trọng họ, đột nhiên trở nên phản nghịch, chống đối mình, trong lòng tức giận liền muốn kéo Vương Thanh Mạn lên chất vấn, nhưng bị Đường Ngọc Nhi kịp thời ngăn cản.

Sau đó, Đường Ngọc Nhi dỗ dành Vương Khúc vài câu, hai người lại khe khẽ nói nhỏ, tình chàng ý thϊếp.

Vương Thanh Mạn cố gắng bỏ qua những âm thanh bên ngoài, nhắm mắt lại, sau một lúc bắt đầu thực hiện nhiệm vụ đánh dấu ngày hôm nay.

Nàng vốn là một tiến sĩ nông học hiện đại, 29 tuổi vì phát hiện ra loại lương thực mới thay thế, trong lúc hưng phấn, ngày đêm nghiên cứu, cuối cùng dẫn đến làm việc quá sức, đột tử tại vị trí công tác.