Thấy hai vị trưởng bối trong nhà động đũa, những người khác mới bắt đầu ăn.
Nếm thử hương vị, mọi người đều ăn nhanh hơn, đây là hương vị họ chưa bao giờ nếm thử, mềm mại, mịn màng, còn có hương vị thanh mát của đậu.
Đặc biệt là hai lão nhân, tuổi cao nên họ không thể cắn nhiều thứ, chỉ ăn đi ăn lại vài món.
Cuối cùng, thức ăn trên bàn được ăn sạch.
“Cha, thứ này từ đâu ra vậy?” Vương Hằng trong lòng không biết, tiến đến bên cạnh Vương Đại Xuyên hỏi.
Vương Đại Xuyên liếc nhìn Vương Hằng, “Ăn thì ăn, quan tâm nhiều làm gì?”
“Con tò mò mà, con nghĩ có thể cho thợ rèn phó sư phụ một ít, ông ấy răng không tốt, có lẽ ông ấy vui vẻ sẽ dạy con thêm kỹ thuật làm nguội”
“A, lấy đồ của lão tử đi làm quà, con đúng là con trai tốt của lão tử, được rồi, trả tiền, một miếng đậu hủ ba văn tiền, con muốn bao nhiêu, ta bảo nương gói cho cho.”
Vương Hằng vẻ mặt không thể tin được, “Không phải chứ cha, chút đồ này mà cha cũng đòi con tiền à!”
"Anh em ruột còn phải tính sổ rõ ràng, đồ vật ta vất vả khổ sở làm ra, dựa vào gì cho không ? Ban ngày các con cũng ở nhà, thấy ta và nương bận rộn, các con có nghĩ tới phụ giúp gì không? Bây giờ nghĩ tới hưởng lợi, ta nói với các con ba chữ, không có cửa!"
“Còn các con muốn ăn hoặc muốn tặng ai đều phải trả tiền, ở chỗ ta không có chuyện không làm mà hưởng, hôm nay cả nhà đều giúp đỡ, nên tiền công sẽ không thiếu.”
“Ăn xong thì giải tán, nhìn các con ta thấy phiền, Mạn Nhi, cùng gia gia vào phòng trò chuyện.”
Mọi người bị ghét bỏ: Không phải, tụi con không nói gì nha!
Trần Tế Chi hừ lạnh một tiếng, kéo tay Vương Thanh Mạn đi theo Vương Đại Xuyên rời đi.
"Đại ca, quả nhiên lợi hại! Cha mẹ trước kia thương yêu hai vợ chồng các người, giờ đây lại để con gái các ngươi làm theo, hay, hay thật!" Vương Hằng mỉa mai nói, khiến cho ba người kia tức đến nghẹn họng.
Mọi người trong tam phòng đều cảm thấy Vương Khúc và vợ quả thật có tâm cơ, nhìn họ bằng ánh mắt tóe lửa.
Đôi phu thê Vương Khúc, hai người lòng đầy uất ức, muốn nói cũng không biết nói từ đâu. Vấn đề là giờ đây họ cũng mất đi sự yêu thương của cha mẹ, sống một ngày như chịu đựng, không những không nhận được một sắc mặt tốt, còn bị huynh đệ nhắm vào, cuộc sống này, chỉ có thể dùng hai chữ "đau khổ" để hình dung!
Còn Vương Đại Xuyên sau khi trở về nhà chính, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Vương Thanh Mạn.
Sau khi Vương Đại Xuyên trở lại nhà chính, hắn nhìn chằm chằm Vương Thanh Mạn với ánh mắt sáng quắc.
Vương Thanh Mạn bị Vương Đại Xuyên nhìn chằm chằm đến nỗi nổi cả gai ốc.
“Gia gia, ông muốn nói gì ạ?”
“Mạn Nhi à, thái gia gia có nói gì về việc chúng ta nên xử lý món đậu hủ này thế nào không?”
“Bán đi ạ.”
“Bán đi? Đây là bảo bối đấy, thật sự bán sao?” Vương Đại Xuyên không phải không nghĩ đến việc bán đậu hủ, nhưng lai lịch của thứ này quá mức bí ẩn, nên hắn không dám tự ý quyết định.
“Cháu gái trước đây không phải đã nói rồi sao, đây là phương pháp làm giàu mà thái gia gia cho chúng ta. Muốn làm giàu thì đương nhiên phải bán thứ này để kiếm lời. Gia gia đừng lo lắng, đây là phương pháp làm đậu hủ bình thường. Bây giờ là mùa thu, thời tiết dần trở lạnh. Vào mùa thu đông, khi mọi người thiếu thức ăn, món đậu hủ của chúng ta sẽ là một món ăn bổ sung cho bữa cơm của người dân. Vì vậy, ông không cần lo lắng là sẽ không bán được.”