Chương 5

Hoằng Thành Đế Dung Tiễn, tuy là một bạo quân, nhưng là một bạo quân không giống người thường.

Hắn hỉ nộ vô thường, bạo ngược thành tính, lại không tham luyến sắc đẹp, chán ghét nhất oanh ca yến vũ.

Giang Tiệp dư dụ nàng khiêu vũ như thế, là muốn phế nàng!

Không đợi nàng mở miệng, Diệp Tài nhân cũng thuận theo lời Giang Tiệp dư đẩy một cái. Nàng ta đứng dậy, kéo tay Ôn Yểu, cười hiền lành: "Đã như vậy, Ôn muội muội phải thể hiện phong thái trước mặt bệ hạ mới được."

Ôn Yểu: "......”

Nhìn Diệp tài nhân cười hiền lành, mặt mày ôn hòa, lại nhìn Giang Tiệp dư dung mạo xinh đẹp, còn có các phi tần đang cười tủm tỉm chờ xem kịch, trong lòng nàng âm thầm nghiến răng: Ta tin cái quỷ nhà ngươi! Mệt ta vừa rồi còn khen các ngươi bộ dạng đẹp mắt! Hóa ra chính là một đám mỹ nữ rắn rết ăn thịt người không nhả xương!

Nguyên thân là mỹ nhân danh tiếng đệ nhất ở bên ngoài bộ lạc, tất nhiên cũng là một thiện vũ, nhưng trong trí nhớ nguyên thân cũng không có liên quan gì đến việc hoàng đế Đại Lương không thích oanh ca yến vũ, mà Diệp Tài Nhân và Giang Tiệp dư nói như vậy, nguyên thân tất nhiên sẽ không suy nghĩ nhiều, trực tiếp ứng.

Ôn Yểu suy đoán, nhất định là lúc nguyên thân đang khiêu vũ, Hoàng Thượng tới, sau đó nàng đã chọc bạo quân chán ghét, bị ban chết.

Xem qua nhiều phim truyền hình và tiểu thuyết như vậy, trong hơi thở thôi cũng bổ sung đầy đủ cái chết của nguyên thân.

Lần khiêu vũ này, nàng quyết không thể làm.



Ngay khi nàng muốn lý do vạch trần chuyện khiêu vũ này, một giọng nói lanh lảnh vang lên: "Hoàng thượng giá lâm..."

Ôn Yểu: "!!!”

Quả nhiên!

Ôn Yểu tuyệt đối không nghĩ tới, nàng đã nhanh như vậy chạm mặt với Diêm Vương đoạt mệnh.

Không biết là ảo giác hay là quá khẩn trương, nàng cảm thấy sau gáy có hơi lạnh cả người, như là vũ khí sắc bén gì đó dán vào da cô, khiến nàng không nhịn được rùng mình một cái.

Nàng cố gắng ổn định tâm thần, cùng mọi người đi ra khỏi chỗ ngồi, cung kính hành lễ.

"Tham kiến Hoàng Thượng."

Một góc áo màu vàng sáng xẹt qua trước mắt, Ôn Yểu trừng mắt nhìn, ngồi xổm tứ bình bát ổn, lắc cũng không lắc một cái.

Hương gỗ lạnh nhạt bay tới chóp mũi, một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Tất cả đứng lên đi."

"Tạ ơn Hoàng thượng."



Ôn Yểu và các vị phi tần cùng nhau đứng dậy mới chú ý tới, cùng Hoàng thượng tới còn có hai vị phi tần, xem vị trí đứng, vị cầm đầu kia hẳn là Tuệ phi nương nương có vị trí cao nhất trong cung hiện giờ, lại không biết vị còn lại kia là Mạnh Chiêu Nghi hay là Ninh Tiệp dư.

Nàng cũng không dám nhìn nhiều, lại hơi qua lễ, vào lúc Diêm Vương đoạt mệnh nói một tiếng "Đô tọa", quy quy củ củ ngồi xuốnh.

Tuệ phi cẩn thận nhìn Dung Tiễn phía trên một cái, nàng ta cũng không nghĩ tới sẽ vào nửa đường đυ.ng phải Hoàng Thượng, tuy tim đạp có hơi nhanh, nhưng cũng rất mừng thầm, vừa mới ở nửa đường ngẫu nhiên gặp được Hoàng Thượng, nàng ta đáp lời, nói mời các vị muội muội trong cung đến Sướиɠ Xuân Viên thưởng xuân, Hoàng Thượng mặc dù vẫn cả khuôn mặt lạnh lùng như cũ, lại gật đầu lại đây nhìn xem.

Đây là cho nàng ta thể diện rất lớn.

Nghĩ đến đây, nàng ta ngẩng đầu nhìn Cẩm Tần ngồi đối diện nàng ta một cái, trong nụ cười dịu dàng, tràn đầy đắc ý.

Cẩm Tần hừ lạnh ở trong lòng một tiếng, trên mặt treo nụ cười, trong lòng lại tràn đầy khinh thường.

Khoe khoang gì? Không biết còn tưởng rằng hoàng thượng phong ngươi làm hậu đấy!

Dung Tiễn vừa bưng chén trà đưa tới bên miệng, ánh mắt trầm xuống.

Trà trước mưa tám trăm dặm tiến cống tới gấp, nước trà trong veo, mùi thơm ngát an thần, hết lần này tới lần khác lúc này hắn lạo bị quấy đến không còn chút hứng thú.

Bùm.