Tạ Thanh Dung đã từng là một đại công hầu, thoắt cái lại trở thành thôn phu
Đời người thật sự là lên voi xuống chó. Hắn bị đày đến Nam Sơn, toàn bộ quan viên và dân chúng ở kinh thành đều chắc chắn hắn sẽ không bao giờ trở về được nữa.
Nghe đồn Nam Sơn là chốn rừng thiêng nước độc, xà thủy quỷ quái không ít, lại còn cổ độc chướng khí mù mịt,...
Lần đầu gặp là đại nhân tôn quý, sau này lại thành người thường bị trích mũ quan.
Tạ Thanh Dung có chút u buồn: "Không biết có thể sống bao lâu?"
Lại tò mò hỏi: "Lận Bắc, nơi này có cái gì?"
Lận Bắc xòe bàn tay, điểm qua vài món ăn: "Có nấm ve sầu thiên tử, có bột mì làm thành cơm thạch, có thể ăn trứng kiến, có cả cá hoa đào hiếm gặp, dùng rong biển...."
"Khoan đã, nấm ve sầu thiên tử là cái gì? Bột mì.... Làm bánh thạch là... Tảng đá sao? Còn.... Trứng kiến, có thể ăn không?"
Ít lâu sau đó, trong kinh lại có chiếu chỉ muốn đem người về. Tạ Thanh Dung còn đang bận trầm mê cảnh sắc, thở dài trong lòng: "Nhanh như vậy đã phải trở về kinh?"