Chương 4

Lý Mộ Mộ nhanh chóng đoán ra được hai đứa nhỏ này, một đứa là con trai của Cố lão đại, Cố Bách Viễn năm nay năm tuổi, đứa còn lại nhỏ hơn một chút, năm nay bốn tuổi tên Cố Bách Tiến, là con trai của Cố lão nhị.

Tên của ba huynh đệ Cố gia, bao gồm cả Cố Bách Viễn cùng Cố Bách Tiến đều do Cố phụ đi nhờ tú tài ở trấn trên đặt cho.

“Hai đứa đừng nghịch nữa! Nhanh vào ăn cơm này!” Một người phụ nữ sải bước đi tới, xách cổ áo của Cố Bách Tiến cùng Cố Bách Viễn, mỗi tay một đứa.

Một cô bé bưng một bát bánh ngô từ trong bếp đi ra, lúc đi ngang qua Lý Mộ Mộ liền dừng lại, hơi đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Tam…Tam thẩm, đã đến giờ ăn rồi…”

Nếu Lý Mộ Mộ không cẩn thận lắng nghe giọng nói lí nhí của cô bé, chắc nàng đã không biết là đối phương đang nói chuyện với mình đâu.

Nhìn ngoại hình và tuổi tác, chắn hẳn cô bé này là Cố Tú Tú bảy tuổi, con gái lớn của Cố lão đại.

Trong cốt truyện gốc cũng không viết nhiều về Cố Tú Tú, không ngờ cô bé này lại nhút nhát như vậy.

“Để ta bưng cho.” Lý Mộ Mộ nói, nhận lấy cái chén trong tay Cố Tú Tú, sau đó dắt tay cô bé bước vào phòng.

Trong phòng có một người phụ nữ khác đang bày biện chén đũa, Cố phụ cùng Cố lão đại, Cố lão nhị đã ngồi xuống.

“Mộ Mộ, tới đây ngồi đi.” Cố mẫu lôi kéo Lý Mộ Mộ để nàng ngồi xuống, sau đó giới thiệu những người trên bàn với nàng.

Thôn Vĩnh An không giàu có gì, đặc biệt là nơi này còn dựa gần biên cảnh, sinh tồn càng gian nan, bởi vậy cũng không có những nghi thức như dâng trà cho cha mẹ chồng.



Cố mẫu giới thiệu đơn giản cho Lý Mộ Mộ nhận mặt người trong nhà.

“Tuy rằng Thượng Khanh không có ở đây, nhưng hôm nay cũng là ngày đầu tiên con thành thân, con cứ ở nhà nghỉ ngơi trước, làm quen với mọi việc, không cần vội vàng bận việc đâu.” Cố mẫu ôn tồn nói.

Cố đại tẩu Vương Thuý Trân đột nhiên hét lên với Cố Bách Viễn: “Mau ăn đi, đừng có lãng phí thời gian! Ăn xong rồi cha con còn phải đưa con đến học đường nữa, trong nhà còn một đống việc phải làm kia kìa!”

Lý Mộ Mộ nghe nàng ấy nói vậy, liền biết đối phương đang nói cho mình nghe.

Cố nhị tẩu Trương Thải Bình đảo mắt nhìn rồi nói: “Sang năm Bách Tiến nhà ta nên đi học rồi, chúng ta cũng phải chuẩn bị để tích cóp quà nhập học cho nó nữa. Nương, người xem chi phí sinh hoạt….”

Cố mẫu “bang” một tiếng, đập đôi đũa xuống bàn: “Vợ lão đại, lúc con mới vừa thành thân ba ngày ta cũng không nói con phải làm việc, nhiều nhất chính là ở trong nhà giúp đỡ mấy việc nhẹ nhàng. Hơn nữa khi đó Thượng Dũng còn ở nhà với con, không giống Mộ Mộ vừa thành thân, ngay cả dáng vẻ của Thượng Khanh còn chưa được thấy đã phải tách ra rồi, trong nhà không có nam nhân chống lưng cho nàng, ta để nàng nghỉ ngơi hai ngày thì có làm sao?”

Vương Thuý Trân thấp giọng lẩm bẩm, sau đó không nói gì.

“Vợ lão nhị, ta biết con vẫn luôn nhớ thương chuyện Bách Tiến đi học. Con yên tâm, lúc trước ta đã nói rồi, nam oa trong nhà đều được đọc sách. Quà nhập học của Bách Tiến ta vẫn luôn tích góp đây, con không cần phải nhọc lòng lo nghĩ nhiều cho mệt.”

Trong nguyên tác miêu tả đại tẩu Vương Thuý Trân là người đanh đá, nhị tẩu Trương Thải Bình thích tính kế, cái gì cũng muốn tính toán rành mạch.

Cố mẫu vốn nổi tiếng là người lợi hại ở trong thôn, ở nhà liền nói một không hai, có thể trị được Vương Thuý Trân cùng Trương Thải Bình để cả nhà luôn yên bình hoà hợp.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin