Chương 31

Ngươi nói hắn quang minh chính đại, nhưng hết lần này tới lần khác hành động của hắn lại lấm la lấm lét.

Người đó đóng cổng đi vào nhà, sau khi thoát khỏi vùng tối dưới bóng đổ của cánh cổng, rốt cuộc khuôn mặt dần dần lộ rõ dưới ánh trăng.

Cố Tú Tú nhỏ giọng nói: “Là Lý đại thúc.”

Lý Mộ Mộ hỏi: “Tướng công của Lý đại thẩm?”

Cố Tú Tú gật đầu.

Lý Mộ Mộ lẩm bẩm: “Về nhà mình sao phải lén la lén lút như vậy?”

“Không xong rồi!” Lý Mộ Mộ vừa nói xong thì thấp giọng hô lên.

“Sao vậy tam thẩm?” Cố Bách Viễn nhỏ giọng hỏi.

“Chiếc thang của chúng ta vẫn đang dựng đứng ở bên tường, nếu để ông ta thấy thì hỏng mất!” Lý Mộ Mộ nhỏ giọng trả lời.

Bốn người khẩn trương nhìn Lý đại thúc đi về hướng góc tường mà bọn họ đặt chiếc thang.

Ở đó có trồng một gốc cây lớn, cây có vẻ đã nhiều tuổi rồi, thân cây rất cao.

Lý Mộ Mộ thở phào nhẹ nhõm: “May mà ông ta không thấy.”



Sau đó bốn người lại thấy Lý đại thúc cầm xẻng lén lút đào một cái hố ở dưới gốc cây.

Ông ta cố gắng khống chế lực đạo để không phát ra tiếng động, chỉ gây ra một chút tiếng sột soạt.

Xem ra đất chỗ đó khá mềm và tơi xốp, giống như đã bị người đào đi đào lại nhiều lần.

Sau đó, Lý đại thúc móc từ trong ngực ra một chiếc hà bao, thầm ước lượng mấy lần rồi cẩn thận đặt vào trong hố, rồi lấp đất lại, dùng xẻng nén chặt đất.

Cuối cùng rải lên một chút tro bụi không biết lấy từ chỗ nào tới, sau đó lấy mấy cục đá đè lên.

Nhìn động tác của Lý đại thúc thành thục như vậy, rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên làm chuyện này.

Lý Mộ Mộ và ba đồng bọn quay sang nhìn nhau, sau đó thấy Lý đại thúc trở về phòng.

Không lâu sau đó, trong phòng lập tức truyền đến tiếng quát tháo của Lý đại thẩm: “Ông lại đi đâu chơi bời mà muộn thế này mới về!”

“Tan làm bị lão Trương kéo lại uống chút rượu với nói chuyện phiếm một lát.” Lý đại thúc vội vàng hạ giọng giải thích.

“Tiền đâu mà ông uống rượu?” Lý đại thẩm lập tức lật người xuống giường: “Ông lén ta giấu tiền ư?”

Lý Mộ Mộ và ba đứa nhỏ quay sang nhìn nhau, cái thứ mà Lý đại thúc chôn dưới gốc cây lúc nãy không phải là tiền riêng đấy chứ?



“Không có không có!” Lý đại thúc ôm đầu giải thích: “Con dâu lão Trương sinh được một thằng cu mập mạp, lão vui quá nên mới mời ta uống rượu.”

“Tiền công của ta đều đưa cho bà hết rồi, trên người một cắc bạc cũng không có, lấy đâu ra tiền uống rượu.” Lý đại thúc vội nói.

Lý đại thẩm nghe Lý đại thúc nói không tiêu tiền mới quay lại giường nằm.

Trong lúc Lý đại thúc đang sửa soạn lại bản thân thì Lý đại thẩm nói với ông ta: “Hôm nay tôi thấy cái nàng dâu mới vào cửa của Cố gia rồi, giống như đổi thành một người khác vậy, chẳng giống trước tẹo nào, nhìn xinh đẹp lắm nha. Lúc đi đường cái mông cứ lắc qua lắc lại, nhìn là biết không phải một đứa an phận.”

Lý Mộ Mộ vừa ra dấu cho ba đứa nhỏ đang bừng bừng tức giận và hận không thể xông vào lý luận với Lý đại thẩm vừa nhỏ giọng nói: “Chúng ta tới gốc gây đó đi.”

Cả bốn lại cúi người lẻn tới chỗ gốc cây.

Lý đại thúc gần như luôn đặt chiếc xẻng ở cạnh gốc tường, Lý Mộ Mộ bèn lấy nó tới rồi lại đào đất lên lần nữa.

Một lúc sau thì đào được đồ.

“Là hà bao.” Cố Bách Viễn nói.

“Còn có mấy cái nữa này.” Cố Tú Tú nhỏ giọng nói.

Lý Mộ Mộ lấy hà bao ra áng chừng một phen rồi mở ra xem.

Quả nhiên bên trong đều là một ít tiền đồng.