Chương 18

“Tam thẩm, con cầm giúp thẩm.” Bách Viễn vươn tay nhỏ nói.

“Được, vậy cảm ơn Bách Viễn.” Lý Mộ Mộ đưa hai xâu kẹo hồ lô cho Cố Bách Viễn.

Kẹo hồ lô không có giấy gói nên lộ ra ở bên ngoài.

Một tay Cố Bách Viễn cầm xâu kẹo của mình, thỉnh thoảng lại liếʍ một miếng, một tay khác cầm hai xâu kẹo còn lại, thậm chí còn cảm thấy hơi nặng.

Lý Mộ Mộ nói: “Nếu như con mỏi có thể nói với ta, ta sẽ cầm một lúc.”

Cố Bách Viễn gật đầu, ba người cùng nhau trở về.

Trấn trên cách thôn có chút xa, Vương Thúy Trân ước lượng quà nhập học trong tay một chút rồi nói: “Đi, hôm nay chúng ta xa xỉ một chút, ngồi xe bò về.”

Nếu như không có Lý Mộ Mộ giúp đỡ, nàng ấy cũng không thể lấy lại quà nhập học này.

Một nửa tấm ván gỗ trên xe bò đặt hàng hóa, một nửa là chỗ ngồi cho những vị khách như Lý Mộ Mộ, mặc dù chật chội và lắc lư không thoải mái lắm, nhưng vẫn tốt hơn đi bộ.

“Mộ Mộ, lần này nhờ có muội. Nếu như một mình ta đến đây, chắc chắn không thể lấy lại số tiền này.” Vương Thúy Trân cảm kích nói.

“Bởi vì có tỷ đi cùng nên ta mới dám nháo lên như vậy. Nếu như chỉ có một mình ta thì còn sợ bị đánh ấy.” Lý Mộ Mộ nói thật, có Vương Thúy Trân đi cùng, nàng có cảm giác rất an toàn.

“Nhưng mà, tại sao muội biết tú tài đò nhận thứ tốt từ chỗ lão bản tiệm vải và lão bản cửa hàng ngọc bích?” Vương Thúy Trân khó hiểu hỏi.

“Tối hôm qua, ta đã hỏi Bách Viễn về gia cảnh của các đồng học khác, vừa hay lúc đưa rau dại viên cho tú tài, ta thấy áo trong và ngọc bội bên hông ông ta, rõ ràng đều là thứ ông ta không thể mua nổi nếu chỉ dựa vào việc dạy học.” Lý Mộ Mộ giải thích: “Mà trong số đồng học của Bách Viễn lại có nhà buôn bán vải và ngọc bích, vậy nên ta đoán là người nhà của học trò đưa quà tặng tú tài.”



“Kết hợp với những gì mà đại thúc bán kẹo hồ lô nói hồi nãy, nếu như lão bản của tiệm vải và cửa hàng ngọc bích tặng lễ vật, chắc chắn các nhà khác cũng sẽ tặng. Ta đoán rằng, ngoại trừ nhà chúng ta, các nhà khác đều tặng.” Lý Mộ Mộ nói: “Các gia đình khác tặng thứ gì, mặc dù ta không biết, nhưng có tiệm vải và cửa hàng ngọc bích làm ví dụ cũng đủ rồi.”

Ba người trở về thôn, một tay Cố Bách Viễn cầm kẹo hồ lô cho Cố Tú Tú và Cố Bách Tiến, một tay cầm kẹo của mình, không kêu mệt một tiếng nào.

Rõ ràng là xâu kẹo của mình mà cậu bé cũng không nỡ ăn.

Ở trên đường thực sự rất thèm nhưng chỉ liếʍ một miếng nhỏ cho đỡ thèm, muốn để dành mang về ăn cùng Cố Tú Tú và Cố Bách Tiến.

“A tỷ! A Tiến!” Cố Bách Viễn giơ ba xâu kẹo hồ lô chạy chầm chậm vào sân: “Tam thẩm mua kẹo hồ lô cho chúng ta.”

Cố Tú Tú đang ngồi ở trong viện sửa quần áo cùng Cố mẫu, sau khi nghe thấy tiếng của Cố Bách Viễn thì kích động muốn đứng dậy.

Nhưng trước đó vẫn không quên nhìn Cố mẫu bằng ánh mắt đầy mong đợi.

Cố mẫu cười nói: “Mau đi xem một chút đi!”

Cố Bách Tiến cũng chạy ra khỏi phòng bếp, không biết có phải ở trong bếp ăn vụng gì đó không?

Cùng ra tụ tập với Cố Tú Tú và Cố Bách Viễn.

Cố Bách Viễn chia kẹo hồ lô cho Cố Tú Tú và Cố Bách Tiến, lại nhấn mạnh một lần nữa: “Đây là tam thẩm mua cho chúng ta.”

Cố Tú Tú vội vàng kéo Cố Bách Tiến đi nói lời cảm ơn với Lý Mộ Mộ.