Chương 15

Không ngờ tiểu nam hài lại nói: “Nhưng mà đệ ấy nói đúng, ta tận mắt nhìn thấy, mỗi lần học đường tan học, sau khi đệ ấy rời đi, ông sẽ giữ những người khác ở lại, dạy thêm cho bọn họ. Sau đó lại có vài người rời đi, chỉ còn lại ba người, ông lại dạy thêm cho bọn họ một chút nữa.”

Lý Mộ Mộ vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ nhìn tiểu nam hài, nàng chỉ muốn cậu bé nói ra chuyện tú tài vừa ức hϊếp Cố Bách Viễn, để cậu bé làm nhân chứng.

Không ngờ đứa nhỏ này lại nhìn thấy nhiều chuyện hơn và kể lại tất cả.

“Được lắm, thì ra ông dựa vào đãi ngộ đặc biệt để phân biệt đối xử.” Matryoshka* đúng không?

*Matryoshka: là một loại búp bê đặc trưng của Nga. Là một bộ gồm những búp bê rỗng ruột có kích thước từ lớn đến nhỏ.

Một số hài tử trong học đường lộ ra vẻ khϊếp sợ rõ ràng, bọn họ vốn cho rằng tú tài chỉ đối xử khác biệt với Cố Bách Viễn.

Nhưng không ngờ bản thân mình cũng bị đối xử khác biệt như vậy.

Thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ, đúng là sau khi tan học, bọn họ ở lại được tú tài dạy thêm.

Nhưng mà sau khi bọn họ đi rồi thì sao?

Liệu có người khác được giữ lại hay không?

“Ta khuyên các ngươi nên tìm cha nương đến nói chuyện tử tế với tú tài, đừng coi tiền như rác.” Lý Mộ Mộ nói với các học trò đang ngơ ngác nhìn nhau không biết phải làm sao trong học đường.



“Đến rồi, đến rồi, bọn họ đều đến rồi.” Một người trong đám đông nói.

Hóa ra náo nhiệt ở đây lại liên quan đến tú tài.

Có người quen biết người nhà của những học trò này nên đã đi gọi cha nương của bọn họ đến.

“Đến thì tốt, để các vị nhìn thấy rõ các chiêu trò của tú tài. Ông ta chỉ muốn các ngươi so bì nhau chi tiền, nắm chặt tâm lý sợ hài tử nhà mình bị thiệt thòi của các ngươi, sợ hài tử nhà mình học ít hơn các hài tử khác, sợ hài tử nhà mình ở đây bị thiệt sẽ liên tục đưa đồ tốt cho tú tài.”

“Nhưng mà làm sao các ngươi biết chắc chắn thứ mình đưa tốt hơn những người khác? Mọi người đều lo lắng người khác đưa nhiều lợi ích hơn mình nên không nói ra. Càng như vậy,mọi người càng không biết người khác đưa bao nhiêu, sợ bị người khác vượt qua nên chỉ có thể đưa nhiều hơn nữa.”

“Nhưng mà các vị thử ngẫm lại xem, thay vì bỏ ra những thứ này, thật ra mọi người chỉ cần mời một tiên sinh ở nơi khác đến dạy một mình hài tử nhà mình là đủ rồi, còn không cần lo lắng hài tử nhà mình bị ức hϊếp, cũng không cần lo lắng hài tử nhà mình học ít hơn hài tử nhà khác.”

“Đưa ít, tú tài có thể lấy hài tử ra trút giận, để cho cha nương các ngươi xem.” Lý Mộ Mộ nói: “Giống như chất nhi nhà ta, bây giờ mỗi ngày đều bị tú tài đánh, các ngươi có thể đảm bảo người bị đánh tiếp theo không phải là hài tử nhà mình chứ?”

“Tú tài này vừa độc ác vừa tàn nhẫn, vừa ra tay đã muốn phá hỏng tay của bọn nhỏ. Các vị tốn nhiều ngân lượng như vậy để bồi dưỡng hài tử nhà mình, ký thác rất nhiều kỳ vọng. Nếu như có một ngày đột nhiên bị tú tài đánh hỏng, các vị có đau lòng không?”

Vẻ mặt của cha nương những đứa trẻ trong đám đông đều thay đổi.

“Ngươi đừng ăn nói bậy bạ!” Tú tài vô cùng tức giận, vội nói với mọi người: “Các ngươi đừng tin nàng ta nói bậy!”