Lúc đầu cô cho rằng người nhà họ Tô đã trở về, vào phòng mới phát hiện trên mặt đất có một người đàn ông nằm sấp, giống như vừa mới ngã xuống giường.
Động tĩnh vừa rồi hẳn là do anh gây ra.
Tô Tiểu Tiểu tiếp tục quan sát đối phương.
Người đàn ông vai rộng eo hẹp, thân hình cao lớn, quần áo lịch sự, không thể nói rõ là vật liệu gì, nhưng không hiểu sao lại làm cho người ta có một loại cảm giác vô cùng đắt tiền.
Ngón tay người đàn ông thon dài, khớp xương rõ ràng, kẽ giữa ngón tay và ngón trỏ có thể thấy được lớp sạn mỏng.
"Người tập võ?"Tô Tiểu Tiểu đưa ra phán đoán sơ bộ.
Mặt khác, Tô Tiểu Tiểu ngửi thấy trên người anh thoang thoảng mùi thuốc thang và mùi máu nồng đậm.
"Bị thương?"
Kỳ lạ, nhà họ Tô sao lại có một người đàn ông bị thương chứ?
Chờ chút, chẳng lẽ anh chính là con rể tới cửa mà cha Tô bắt về cho cô sao?
Cô đã nói rồi mà, mười dặm tám xã sao còn có người dám cưới cô?
Cho dù trói trở về cũng chạy trốn, nếu như là một người trọng thương, thì hiểu rồi.
Tô Tiểu Tiểu chớp mắt, cơ thể nhỏ nhắn mập mạp ngồi xổm xuống, dùng sức lật đối phương lại.
Tốt xấu gì cũng là chồng cướp về cho cô, dù sao cô cũng phải kiểm tra hàng chứ nhỉ.
Chỉ là khi ánh mắt Tô Tiểu Tiểu rơi vào dung nhan không thể nói nên lời kia, con ngươi lập tức trợn tròn.
Nói tốt hơn thư sinh Hà gấp trăm lần đây hả? Chỉ có thế à? Nếu là ông Tô ở chỗ này, nhất định cũng sẽ bị một cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ, bởi vì khi ông ấy cởi mặt nạ người đàn ông ra, rõ ràng nhìn thấy chính là một gương mặt tuấn tú trên trời dưới đất có một không hai.
Bằng không, ông ấy tuyệt đối sẽ không muốn một cậu con rể là con ghẻ.
Mà người đàn ông sở dĩ biến thành như vậy, chính là vừa rồi mặt rơi xuống đất, không cẩn thận ngã thành đầu heo.
Đầu heo! À không, người đàn ông tỉnh rồi.
Anh vừa mở mắt đã thấy một cô gái mập mạp nằm sấp giữa đùi anh, còn lén làm gì anh nữa, tóc gáy dựng lên.