"Đứng lại!" Thư sinh Hà uy hϊếp nói: "Nhà họ Tô các người ở trong thôn hoành hành bá đạo, làm bao nhiêu chuyện hỗn nợ, thật sự cho rằng bản thân gọi được nha môn sao?"
Tô Tiểu Tiểu cũng không để ý tới hắn ta.
Đánh đòn tâm lý, một thư sinh ngu xuẩn thế kia còn chưa đủ cho cô nhét kẽ răng.
Quả nhiên, khi đi đến góc đường, thư sinh Hà cắn răng, kiên trì đuổi theo.
"Tô béo!"
Tô Tiểu Tiểu trả lời: "Quyết định trả lại tiền?"
Người vẫn là người kia, nhưng mà không biết vì sao, nụ cười này lại làm cho thư sinh Hà cảm thấy hoảng hốt một chút, sinh ra một loại ảo giác Tô béo đúng là phong tình vạn chủng.
Hắn ta quay mặt lại, dùng ngữ khí bố thí nói: "Bạc ta có thể trả cho ngươi một nửa, chuyện này cứ như vậy bỏ qua."
“Ngươi rơi đồ rồi kìa." Tô Tiểu Tiểu nhìn về phía chân hắn ta.
"Cái gì?" Thư sinh Hà cúi đầu tìm.
"Mặt đấy.”
Thư sinh Hà: "!"
“Đại ca quan sai ơi." Tô Tiểu Tiểu cất bước đi về phía bộ khoái đang tuần tra ở quán rượu đối diện.
Mi tâm thư sinh Hà nhảy dựng lên: "Mười, mười lăm lượng! Mười lăm lượng cũng được rồi!"
Tô Tiểu Tiểu giống như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía bộ khoái.
"Mười tám lượng!"
Tô Tiểu Tiểu đi tới bên cạnh bộ khoái.
"Có việc?" Hỏi rất nhanh.
"Ta đưa!" Thư sinh Hà dậm chân!
Tô Tiểu Tiểu mỉm cười: "Ta muốn hỏi đại ca quan sai tý, đường đến Cẩm Ký đi như thế nào."
Tô Tiểu Tiểu cướp đoạt năm lượng bạc mà thư sinh Hà mang theo trên người, còn lại mười lăm lượng bảo anh ghi giấy nợ, trong vòng ba ngày phải trả hết.
Sau đó Tô Tiểu Tiểu đi đến tiệm may.
Mua quần áo cũng không nằm trong kế hoạch ban đầu, dù sao hai trăm văn không nhiều lắm.
Trước mắt có bạc, cô muốn mua quần áo nông thôn cho Vệ Đình và ba bé con.
"Mua cho tướng công và đứa nhỏ à?" Bà chủ rất nhiệt tình.
Tô Tiểu Tiểu mỉm cười.
Từ thành y trải ra, bạc trong tay còn lại bốn lượng.
Cô lại đến cửa hàng lương thực, mua hai mươi cân mì ngô, mười cân mì trắng và mười cân gạo.
Đến khi đi mua thịt, người ta đã sắp thu dọn sạp hàng rồi.