Cô đi đến phòng Vệ Đình, đánh thức Vệ Đình dậy: "Đến lúc uống thuốc."
Vệ Đình mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Tô Tiểu Tiểu đỡ hắn dậy, cho hắn uống thuốc chống viêm và thuốc làm tan máu bầu.
Vệ Đình tạm thời không muốn ăn, lại ngủ thϊếp đi.
Cảnh tượng này bị ba bé con nằm úp sấp ở cửa nhìn thấy.
Cả ba nghĩ về người phụ nữ mà mình nhìn thấy ở nhà bên cạnh sáng nay.
Người phụ nữ cho đút thuốc cho cha Ngưu Đản, mặc quần áo cho Ngưu Đản, làm trứng đường cho Ngưu Đản.
Ngưu Đản gọi thím ấy là nương!.
Tô Tiểu Tiểu đi gọi Tô Nhị Cẩu dậy, bảo cậu ta ở nhà trông ba bé con và bệnh nhân, cô phải đi lên trấn một chuyến.
Mặc dù ngày hôm qua Tô Thừa đi lên trấn, có điều ông ấy là một ông già, không biết tính toán tỉ mỉ cuộc sống, chuyện đầu tiên cướp được tiền không phải là nghĩ đến mua gạo mua mì cho nhà, mà là mua điểm tâm cho con gái.
Điểm tâm đã tiêu tốn hơn phân nửa tiền, chỉ còn lại không đến hai trăm văn.
Gần cuối năm, giá cả tăng lên, hai trăm văn một nhà ba người ăn cũng đủ thốn, chứ đừng nói trong nhà còn có thêm bốn miệng ăn.
Phải có ý tưởng để kiếm tiền.
Đang suy nghĩ, phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng quát lớn.
"Tô béo!"
“Hả?”
Là tên họ Hà kia? Thư sinh Hà tên thật là Hà Kiên, trong sáu người con trai của nhà họ Hà, thì hắn ta xếp thứ ba.
Hôm qua sau khi đào hôn, Nhị Cẩu nói hắn ta chạy trốn đến trấn, không nghĩ tới hôm nay mình lại gặp hắn ta ở cửa chợ.
Bên cạnh hắn ta là hai thanh niên ăn mặc thư sinh, hẳn là bạn cùng lớp của hắn ta.
Thư sinh Hà tức giận đùng đùng đi tới, vô cùng chán ghét nói: "Tô béo, ngươi đủ rồi đấy! Ngươi không cần âm hồn bất tán như vậy!"
Tô Tiểu Tiểu nhíu mày: "Ngươi cho rằng ta tới tìm ngươi sao?”
Thư sinh Hà lạnh lùng hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ không phải?"
“Cũng phải." Tô Tiểu Tiểu gật đầu, thản nhiên vươn tay.
Thư sinh Hà tránh như rắn rết lui về phía sau: "Ngươi làm gì đấy?"
Tô Tiểu Tiểu cười nói: "Lễ dặm hỏi, đừng nói ngươi không những từ hôn, mà còn không trả lại lễ dạm nhé?".