Dáng vẻ thẹn thùng này, khiến cho trái tim Tô Tiểu Tiểu mềm nhũn rồi.
"Mấy nhóc này có khóc không?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
Tô Nhị Cẩu nói: "Không khóc, ngoan lắm!"
Tô Tiểu Tiểu nhìn về phía sau Tô Nhị Cẩu, ba bé con đang nhìn trộm cô, bị cô bắt gặp thì lập tức rụt đầu lại.
"Có điều không thích nói chuyện." Tô Nhị Cẩu nói.
Tô Thừa lấy từ trong sọt ra đồ mua ở trấn trên, sau đó đặt ở trên bàn.
Ba bé con trượt dài đi tới, kiễng mũi chân nhỏ bé lên, kéo sọt của ông ấy, duỗi cổ nhỏ nhìn vào trong.
"Tìm cái này hả?" Tô Thừa cầm lấy một cái túi lá trúc trên bàn mở ra, bên trong là ba cây kẹo hồ lô gặm một nửa trên đường.
Hồ lô đường vốn quý, Tô Thừa chỉ hào phóng với con gái, đối với người khác thì đều chắt chiu, ông ấy vốn không muốn mua, ai ngờ ông ấy vừa quay đầu, ba bé con đã trực tiếp cắn lên ——Tô Thừa đau đớn vô cùng.
Ba bé con cầm hồ lô đường, sau đó nhanh chóng đi vào phòng tìm cha bọn họ.
Ai ngờ bọn họ vừa mới vào phòng không bao lâu, thế mà đã cầm hồ lô đường hãi hùng khϊếp vía chạy ra.
Vệ Đình ngã quá thảm, ngay cả con trai ruột cũng không nhận ra hắn.
Tô Thừa và Tô Nhị Cẩu vào phòng nhìn, cả hai cũng lập tức trợn tròn mắt.
Con rể (anh rể) đẹp trai bị trói về đâu rồi? Một ngày không gặp, sao lại thành đầu heo?!
Tô Tiểu Tiểu khoanh tay trước ngực, tựa vào khung cửa, không mặn không nhạt nói: "Đây là người đàn ông mà hai người nói đẹp hơn gấp trăm lần so với thư sinh Hà sao?"
Tô Thừa nhẹ giọng: "Con gái à, con tin cha đi, cậu ấy thật sự rất đẹp trai."
Mạch não của Tô Nhị Cẩu kỳ lạ làm sao: "Tỷ, tỷ đánh hắn ta sao?"
Tô Tiểu Tiểu: "!"
“Do hắn tự ngã!"
Cô không có việc gì đánh hắn làm gì, đệ đúng là đệ ruột của tỷ tỷ mà! Nếu là ngã, vậy chờ khỏi hẳn thì sẽ không sao nữa, Tô Thừa yên lòng, bảo Nhị Cẩu Tử đi dỗ ba bé con sợ tới mức giật mình phát run kia, bản thân ông ấy thì lôi kéo con gái đi vào nhà chính.