Sáng sớm hôm sau, trưởng thôn cầm theo một l*иg gà con gõ cửa nhà Ứng Vãn.
"Vãn Vãn, cho cháu, mấy con gà con mà cháu cần tìm này được ấp từ trứng của những con gà mái được người dân nuôi thả, cho ăn toàn ngũ cốc tốt, chất lượng thịt khỏi phải bàn, gà này lớn lên ăn ngon lắm.”
Những con gà con có màu vàng óng, trông rất hoạt bát và năng động, Ứng Vãn mỉm cười: "Cảm ơn ông trưởng thôn."
"Nói mấy lời khách sáo như vậy làm gì."
Ứng Vãn lấy tiền trong túi ra.
200 tệ, cô có thể đưa nhiều hơn, nhưng trưởng thôn sẽ không nhận, ngược lại sẽ khiến ông sợ.
Trưởng thôn thấy tiền thì xua tay: "Đã nói cháu đừng đưa tiền cho ông rồi mà, mấy con gà này cháu cho rằng đáng bao nhiêu tiền?”
Ưng Vạn mím môi cười, nhét tiền vào lòng bàn tay thô ráp đen sạm của ông: "Trưởng thôn, một con ngựa chính là một con ngựa, bình thường ông giúp cháu cháu có thể nhận, nhưng cháu tìm ông giúp là tìm ông giúp, nên trả tiền, ông cứ như vậy, sau này cháu sẽ không nhờ ông giúp nữa, đồ ông cho cháu cũng không nhận nữa, mặt cháu không dày như vậy đâu.”
Nghe cô nói vậy, trên mặt trưởng thôn có chút hoảng hốt: "Cháu và ông nội cháu đều… ài, được rồi, được rồi.”
Ông chỉ lấy 100 nhân dân tệ, nói: "Không đắt như vậy đâu, l*иg gà này lấy cháu 100 tệ thôi, số lẻ thì thôi.”
Ứng Vãn kiên trì nói: "Như vậy càng không được, số tiền còn lại, ông mua giúp cháu ít thức ăn để nuôi chúng nó.”
Nuôi lớn rồi có thể đẻ trứng, cũng có thể ăn thịt gà.
Tự cung tự cấp.
“Được rồi.”
Trưởng thôn nhận tiền, ánh mắt tràn đầy yêu thương nhìn Ứng Vãn: "Cháu đúng là thành thật…”
Vẻ mặt của ông đột nhiên thay đổi, nói: "Tối hôm qua ở thôn Hải Sơn xảy ra chuyện, cháu còn nhớ bà điên Tú hôm qua tới không? Nghe nói tối qua cả nhà họ giống như phát điên, dọn đi rồi, lúc đi bà già kia vừa khóc vừa la hét, nhưng đi rất nhanh, cứ như bị ma đuổi vậy.”
Ứng Vãn, làm như không để ý lắm: "Thật sao?"
Sáng sớm nay cấp dưới đã báo cáo cho cô.
Thứ không biết sống chết đêm qua muốn làm phiền cô, nếu không phải thấy người nọ là người thường, nơi này lại là vùng nông thôn, nếu đổi thành một nơi quan trọng hơn, anh ta đã bị đập chết rồi.
Vì vậy, cấp dưới đã dạy cho một bài học và ra lệnh cấm, không cho đối phương xuất hiện ở đây nữa.
Con trai của tím Tú sợ chết khϊếp, không biết rốt cuộc Ứng Vãn có lai lịch gì mà không thể trêu vào, hai mẹ con dọn đi qua đêm, chuyển đến căn nhà mới trên thị trấn sinh sống.
Ứng Vãn cũng không sợ anh ta nói cái gì, nếu cấp dưới của cô ngay cả chút chuyện này cũng không làm được thì cũng sẽ không được phái đến bên cạnh cô.
Trưởng thôn gật đầu: "Đúng vậy, không biết biết cả nhà đấy làm chuyện xấu xa gì mà bị dọa như vậy.”
Trưởng thôn nói đúng trọng điểm, Ứng Vãn mỉm cười, xách l*иg gà con vào trong.
Trưởng thôn nhìn thấy sân vườn của cô đã đâu ra đấy, nhìn kỹ một lượt, mắt ông sáng lên: "Vãn Vãn, sân nhà cháu đẹp quá, còn đẹp hơn của bọn ta."
Mấy năm nay người trong thôn sửa mái nhà liên tục, người dân trong thôn không quá thích những ngôi nhà mái ngói cũ kỹ nữa, nhưng thấy Ứng Vãn xây như vậy, trưởng thôn cảm thấy nhà ngói cũng rất đẹp.
Bên ngoài là mái hiên lát ngói nhưng bên trong được lát bằng gạch hoa, bố trí rất đẹp mắt.
Ứng Vãn chỉ mím môi cười, lúc trưởng thôn về, cô ấy đưa cho ông trà mà người khác đã đưa cho cô.
Cô không thích uống thứ này, nhưng trưởng thôn lại thích.