Thím Tú rất sợ trưởng thôn.
Cả đời không ra khỏi nông thôn, cũng không hiểu biết nhiều, ở trong thôn, trưởng thôn là lớn nhất.
Dù thím Tú có ngang ngược cỡ nào, cũng phải hậm hực ngậm miệng.
Trưởng thôn tức giận trừng mắt, chỉ vào thím Tú mắng: "Tôi chưa từng thấy người nào giống bà, Vãn Vãn còn chưa nói gì đâu, bà cho rằng con trai bà sinh quý gia vô cùng, ai cũng để ý đến sao?”
Nói con bé thì được, nói con trai bà thì không.
Con trai của thím Tú đen mặt nhìn trưởng thôn: "Ý của ông là gì? Đừng tưởng ông là trưởng thôn thôn Hoa Dương mà oai, rời khỏi thôn này, ông không là cái gì hết! Đúng là lão già một chữ bẻ đôi cũng không biết.”
Ứng Vãn đứng dậy lạnh lùng nhìn hai người, thốt ra một từ: "Cút."
Cô nói chuyện có cảm giác một làm một, hai là hai, khiến người khác ớn lạnh không lý do, tự giác phải nghe theo.
Thím Tú chỉ giỏi ngang ngược trong thôn, chưa từng thấy người nào như vậy, theo phản xạ rụt người lại một cái.
“Cô…”
Con trai bà ta muốn mắng mỏ gì đó, nhưng lại khϊếp sợ trước ánh mắt của Ứng Vãn, bên cạnh lại là trưởng thôn đang trợn trừng mắt, cậu ta nắm lấy cánh tay mẹ, tức giận bỏ đi.
Dù gì đây cũng là địa bàn của thôn Hoa Dương, không nên gây rắc rối.
Họ vừa rời đi, nước mắt của thím Hạ đã ứa ra: "Thím xin lỗi Vãn Vãn, thím thật sự không biết, xin lỗi cháu, lúc ấy bà ta nói với thím, thím cảm thấy điều kiện của con trai bà ta tốt…”
Ai ngờ lại là một người đàn bà đanh đá.
Thím Hạ là người lương thiện tốt bụng nên không biết cách từ chối mọi người, lúc thím Tú tìm đến tận nhà, bà nghĩ Vãn Vãn còn độc thân nên không từ chối.
Không ngờ mình có lòng tốt lại thành làm chuyện xấu.
Vãn Vãn đối xử với họ tốt như vậy, nấu nhiều đồ ăn còn mang tới cho mọi người, sao bà lại không biết xấu hổ như vậy được chứ.
“Không sao đâu ạ.”
Ứng Vãn lấy khăn giấy trên bàn lau nước mắt cho thím Hạ, nhẹ giọng nói: "Thím Hạ, cháu biết thím tốt với cháu, nhưng thím phải nhỡ kỹ, sau này trước khi tự quyết định chuyện gì phải hỏi ý kiến của người khác trước, như vậy sẽ tốt hơn.”
Thím Hạ biết mình sai, bà cầm lấy khăn giấy cô đưa, vội vàng gật đầu: "Được, được, thím xin lỗi Vãn Vãn, thím không nên tự ý quyết định.”
Ứng Vãn gật đầu, trưởng thôn cũng xua tay: "Được rồi, thím Hạ không có gì phải khóc, Ứng Vãn không phải là người hẹp hòi, lần này chuyện bà làm còn có chút thỏa đáng, người phụ nữ này nổi tiếng đanh đá chua ngoa, có con trai học đại học đã cho rằng mình cao quý hơn người, trong thôn chúng ta cũng có rất nhiều sinh viên, bà xem, Vãn Vãn cũng học đại học đó thôi, suy nghĩ của bọn trẻ khác nhau, các bà đừng có dùng suy nghĩ của mình áp đặt lên người bọn chúng.”
Thím Hạ kính sợ trưởng thôn, vội lên tiếng: "Đúng vậy, trưởng thôn, ông nói đúng."
Trưởng thôn đúng là trường thôn, chung quy vẫn có một số điểm khác biệt.
Ứng Vãn mím môi cười, cầm lấy giấy tờ trưởng thôn đã hoàn thành về nhà.
Khi bước đến cửa đã nhìn thấy chàng trai tuấn tú trưởng thôn nhắc đến đang đứng trước hàng rào.
Hôm nay anh ta mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh đậm, cổ tay áo hơi sắn lên, để lộ chiếc đồng hồ đính kim cương trên cổ tay, châm một điếu thuốc, đứng trên sườn đồi nhìn phong cảnh xa xăm, mang đến cảm giác cô độc không kiêu ngạo, cao quý khó tả.
Nói là đến đây chụp ảnh tạp chí chắc ai cũng tin.
Ứng Vãn thấy vậy thì cau mày: "Anh đến đây làm gì? Tôi cần phải suy nghĩ, không lẽ cả thời gian để suy nghĩ anh cũng không cho tôi được sao?”
Tư Luật quay lại, nhìn thấy cô, anh bóp điếu thuốc, ném vào sọt rác trước cửa nhà Ứng Vãn, cười xấu xa: "Tôi cho phép cô suy nghĩ, cô còn không được phép tôi ở đây chơi sao?"