“Ta nhớ là con đã từng gặp cô ta rồi.”
Tư Quán Ngật nhìn Tư Luật dịu dàng như ngọc.
Tư Luật nghiêng đầu, bĩu môi: “Quên rồi.”
Tư Quán Ngật không tiếp tục hỏi mà chỉ nói: “Vậy con chỉ cần biết rằng trong tay Ứng Vãn có thứ chúng ta cần, con phải để cô ta đồng ý hợp tác với chúng ta trước những người khác, ta tin con có thể làm được.”
Tư Luật mỉa mai “tặc” một tiếng: “Chuyện quan trọng như vậy sao cha không đi?”
Tư Quán Ngật nói: “Cô ta biết ta làm gì, nếu ta đi chưa chắc đã muốn nói chuyện với ta. Con cũng không còn nhỏ nữa, chuyện của gia tộc ta có thể để con tiếp quản muộn một chút, nhưng chuyện này con phải thực hiện trách nhiệm của mình, con là con trai của Tư Quán Triệt ta, con hiểu không? Điều quan trọng nhất là con chỉ lớn hơn cô ta bốn tuổi.”
Tư Luật giống như nghe thấy điều viển vông: “Cha muốn để con đi dụ dỗ cô ta? Cha điên rồi?”
Tư Luật anh đã rơi đến bước này rồi sao?
Tư Quán Ngật tao nhã, ung dung: “Nếu con có thể dụ dỗ cô ta, coi như con có bản lĩnh.”
Nói xong, để tránh bắt đầu một cuộc cãi vã với con trai mình, ông ấy đã trực tiếp bỏ đi.
Tư Luật: “…”
Anh liếc nhìn Tư Quán Ngật rời đi, nghĩ đến lời mà ông ấy nói, u ám cười một tiếng.
***
Ứng Vãn đã dành thời gian đi vào trong thành phố mua một ít đồ.
Ngoài ra mấy ngày nay trong nhà cần phải sửa sang lại toàn bộ, tạm thời cô không thể ở trong nhà được.
Nếu cô định ở lâu như vậy, căn nhà trước đây quả thực đã tồi tàn, không sửa sang không được.
Ôm một chiếc thùng giấy, người đàn ông mặc đồ đen bên cạnh Ứng Vãn kính cẩn nói: “Cô Ứng, cô thực sự không cần chúng tôi giúp cô xử lý hết sao?”
Ứng Vãn: “Tôi thích tự làm việc của mình.”
Người mặc đồ đen gật đầu, không nói gì nữa.
Ứng Vãn tạm thời sống ở một căn nhà trong thành phố, vừa chuyển vào liền nhận được một cuộc điện thoại.
Giọng nói đầu bên kia có chút mơ hồ: “BOSS, họ nói rằng cô đã nghỉ hưu rồi, với tư cách là cánh tay thứ hai của cô, vậy mà đến bây giờ tôi mới biết tin tức này, lẽ nào cô không nên lập tức về công ty khi nghỉ hưu sao?”
Ứng Vãn cong môi: “Công ty có anh, tôi rất yên tâm.”
Đầu bên kia: “… Cô có thể nói tiếng người không?”
Ứng Vãn: “Tiền lương tôi trả không đủ cao sao?”
Đầu bên kia hít sâu một hơi, sau đó phun ra liên tiếp: “Đây là vấn đề tiền lương sao? BOSS, cô phải biết là tôi cũng là một con người! Tôi là một con người!!! Không phải là thần tiên như cô, làm nhiều việc cùng một lúc cũng không có áp lực, ngày nào tôi cũng phải xử lý rất nhiều việc, bận bịu cả ngày như con quay, nhân viên quản lý tuyển hết đợt này đến đợt khác cũng không đủ, tôi chỉ mong cô có thể nghỉ hưu để giải quyết khó khăn này của tôi, cho dù nhiều tiền thì tôi cũng phải có mạng để hưởng thụ!! Nói cho tôi biết, lý do cô không về công ty là gì?! ”
Ứng Vãn mỉm cười, giọng nói lanh lảnh: “Cậu bận bịu thêm một năm nữa, tôi phải làm chuyện khác một năm trước, đợi tạm ổn rồi, tôi quay về sẽ cho cậu một kỳ nghỉ dài ngày, thế nào?”
Đầu bên kia bán tín bán nghi: “Thật sao?”
Ứng Vãn: “Đúng vậy.”
Nghe thấy kỳ nghỉ dài, người gọi điện cảm thấy tốt hơn rất nhiều, vì vậy anh ta tặc lưỡi: “Được rồi, tôi sẽ bận bịu thêm một năm.”
Một lúc lâu sau, anh ta lại thấy khó hiểu nói: “Cô nghỉ hưu không phải có nghĩa là nghiên cứu xong rồi sao, lẽ nào lần này lại có vấn đề nan giải mới?”
Ngoài điều này, không nghĩ ra được lý do nào khác mà Ứng Vãn không về công ty.
Ứng Vãn: “Đại khái vậy, tôi về quê, muốn làm ruộng.”
Đối phương: “…”
???????
Cô hình như đang trêu tôi.