Lúc Vương thị đi rồi, người một nhà đều vây kín Phòng Ngôn, định dụ nàng nói nhiều hơn. Nhưng hình như Phòng Ngôn không hiểu, tiếp tục làm ra vẻ trầm tư, không chịu nói một chữ nào.
Chỉ lát sau, Vương thị đã bưng đồ ăn đến.
Người một nhà ăn cơm vui vẻ, Phòng Nhị Ni nhi không cần người khác giúp đỡ, tự mình ăn cơm được. Vương thị gắp cho nàng một đũa đồ ăn, Phòng Ngôn sửng sốt một chút, sau đó cũng kẹp một đũa bỏ vào chén của Vương thị.
Vương thị thấy Phòng Ngôn cười với mình, cả người sắp bị hòa tan rồi, nữ nhi không chỉ khôn khéo hơn, lại còn hiếu thuận hơn nữa.
Phòng Nhị Hà thấy vậy, cũng muốn gắp đồ ăn cho Phòng Ngôn, nàng đành bất đắc dĩ giơ chén lên, cơm nước xong xuôi, Phòng Nhị Hà mới thu tay lại, hồi nãy Phòng Ngôn không chú ý đến, đến lúc buông chén mới để ý, cũng gắp một đũa vào chén Phòng Nhị Hà, ban đầu ông có chút mất mát, chỉ trong nháy mắt đã trở nên vui vẻ hơn.
Ừm, con gái thật là tốt đẹp.
Sau khi ăn xong, sắc trời đã tối sầm. Sau khi mọi người ăn xong đều quay về phòng của mình, Phòng Đại Lang và Phòng Nhị Lang ở trong phòng đọc sách, Phòng Đại Ni nhi đang thuê hoa. Phòng Ngôn nhận thấy ánh sáng của ngọn nến thật sự quá mờ, muốn khuyên Phòng Đại Ni nhi đừng thuê nữa, ở cổ đại không có kính cận, nếu sau này bị cận thì phải làm sao.
Nàng đi qua, đứng trước mặt Phòng Đại Ni nhi, nhìn đồ thuê trong tay nàng ấy: “Tối.”
Vừa nghe thấy nàng nói chuyện, Phòng Đại Ni nhi vui vẻ nói: “Tiểu muội, muội định nói cái gì? Cảm thấy trong phòng quá tối à? Trong nhà có nhiều tiền, ít khi dùng nến. Hay là muội ngủ trước đi. Tinh lại là trời sáng rồi.”
Phòng Ngôn nghe xong liền đen mặt, lắc đầu.
“Không phải là ghét tối, vậy ý muội là gì?” Phòng Đại Ni nhi buồn bực hỏi.
Phòng Ngôn cầm món đồ thuê của Phòng Đại Ni nhi, để lên bàn, sau đó chỉ vào ánh sáng của ngọn nến: “ tối.”
Không biết có phải là do tâm tính hiểu nhau không, Phòng Đại Ni nhi đã đoán được ý của Phòng Ngôn ngay lập tức, hỏi: “Nhi Ni nhi, có phải là muội cảm thấy trong phòng quá tối, không muốn tỷ thêu nữa, đúng không?”
Phòng Ngôn nghe thấy Phòng Đại Ni nhi hiểu ý mình, vui vẻ gật đầu. Phòng Đại Ni nhi thấy muội muội sau khi nói được đã biết quan tâm mình, nàng ấy cảm thấy rất ấm áp, lập tức nói: “ được, tỷ không thêu nữa. Hai ta đi ngủ, được không?”
Phòng Ngôn vui vẻ gật đầu, tuy nàng không vội lắm, nhưng cũng tò mò đồ ông lão râu bạc đưa là gì. Cả buổi trưa hôm nay nàng đều bị nhìn chằm chằm, gần như không có thời gian để xem xét.
Bây giờ, chờ lúc Phòng Đại Ni nhi tắt nến, toàn bộ căn phòng đều tối thui, cuối cùng nàng cũng có thể xem xét không gian của mình.
Phòng Ngôn nâng tay lên, ghé mắt sát vào, tự hỏi, làm thế nào để đi vào? Nàng dùng tay phải sờ tay trái, trong lòng thầm nghĩ đi vào không gian. Nháy mắt, Phòng Ngôn đã cảm giác được toàn bộ thân thể của nàng đã đi vào một không gian khác. Nàng hoảng sợ, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Thật đáng sợ, nếu mỗi lần đi vào đều như thế này, vậy chắc chắn phải tìm một nơi không người để xem xét. Nếu Phòng Đại Ni nhi không tìm thấy nàng, vậy thì sẽ có chuyện mất.
Nàng vuốt ve dây tơ hồng trên tay trái lần nữa, nhắm mắt suy nghĩ, hồi nãy đã nói tiến vào không gian, bây giờ nói xem xét không gian. Quả nhiên, khi nàng thầm nghĩ xem xét không gian, liền có cảm giác cả thân thể không cần đi vào nữa, chỉ có linh hồn rời khỏi. Toàn bộ không gian có diện tích khoảng hai mươi mấy mét vuông, không phải là đất, không trồng được gì cả, lúc vào trong là ban ngày, có cảm giác như tiên cảnh.
Chỗ này trống không, không nhìn thấy đồ ông lão râu bạc đưa. Phòng Ngôn không tin, tìm kiếm rất kỹ, vẫn không thấy, điều này quá kì quái.
Đây rốt cuộc là loại không gian gì, đồ vật kia ở chỗ nào, tại sao không có giới thiệu.
Hình như không gian này có ý thức, thấy Phòng Ngôn nói chuyện, lập tức đưa một đoạn văn tự ra. Bên trên có vài câu giới thiệu về không gian.
Tên không gian: Không gian.
Giới thiệu không gian: Đây là một không gian, chỉ là một không gian. Không thể thăng cấp.
Cách sử dụng không gian: Tránh hoạ, dùng để bỏ đồ vật, không tăng thêm trọng lượng.
Vật phẩm trong không gian: Linh tuyền (Giới thiệu: đây là nước suối trong hậu hoa viên của không gian số 23 trên thần giới, vô dụng với thần tiên, có ích với người thường. Có thể tăng chất lượng của thực vật và thể chất của con người. Loại bỏ độc tố trong đồ vật và thân thể. Quy tắc sử dụng: mỗi ngày một giọt, dùng thao tác mặc niệm để lấy ra.) Số lượng: 1.
Sau khi Phòng Ngôn nhìn qua liền cạn lời. Nàng biết mà, ông lão râu bạc, cũng là thần tiên của không gian số 23 làm sao cho nàng đồ tốt được. Thảo nào lại chạy nhanh như vậy, chắc chắn là sợ nàng tính sổ đây mà.
Nhưng Phòng Ngôn cảm thấy ông lão kia nghĩ quá nhiều rồi. Nếu nàng biết đây là đồ tốt, chắc chắn sẽ rất vừa lòng. Bây giờ nàng đã không sợ chuyện tỉ lệ tử vong cao ở thời đại này nữa.
Nếu như đây là linh tuyền thần tiên ban cho, chắc chắn là có hiệu quả, chỉ với tác dụng trừ độc tố, cũng đủ để Phòng Ngôn không cần lo lắng đến hoàn cảnh sinh sống và điều kiện chữa bệnh lạc hậu của cổ đại rồi.
Bây giờ nàng không cần lo lắng bệnh tật nữa, vì đã có linh tuyền rồi. Có người muốn gϊếŧ nàng, Phòng Ngôn cũng không sợ nữa, vì nàng đã có không gian. Ở cổ đại thường xuyên bị mất mùa, Phòng Ngôn cũng không cần lo lắng, nàng có thể dự trữ lương thực, mang đi đâu cũng được. Đây là chuyện tốt, bây giờ, lúc đi ngủ nàng cũng có thể cười ra tiếng.
Phòng Ngôn không phải là người có chí hướng lớn, chỉ mong bình an là được, cả nhà bên nhau yên ổn là được. Nàng không có ý tưởng xưng vương xưng bá, cho nên, linh tuyền này đã đủ để nàng phòng thân được rồi.
Nghĩ đến đây, Phòng Ngôn vui vẻ đi ngủ.
Thần tiên quản lý không gian số 23 thấy biểu hiện của nàng, cuối cùng cũng yên lòng. Ừm, tốt quá, phiền phức to nhất đã được giải quyết.
Sáng hôm sau, Phòng Ngôn dậy rất sớm. Bữa nay nàng không ngủ nướng, rời giường với Phòng Đại Ni nhi. Giúp nàng ấy gấp chăn.
Lúc Phòng Đại Ni nhi vui vẻ nói với Vương thị về tình hình của nàng, Phòng Ngôn đột nhiên nhớ ra hôm qua mình chưa lấy linh tuyền. Bây giờ nàng rất hối hận, mỗi ngày chỉ có một giọt linh tuyền, nếu quá hạn thì phải làm sao. Nghĩ thế, Phòng Ngôn âm thầm nói linh tuyền, kết quả nàng phát hiện, mình lấy ra được hai giọt. Thấy vậy, Phòng Ngôn hoàn toàn yên tâm. Nhanh chóng đi ra ngoài rửa mặt.
Sau khi rửa mặt xong, nàng đi theo Phòng Nhị Hà, cho gà và heo ăn, còn đi xung quanh Vương thị. Thấy dáng vẻ Phòng Ngôn tươi tỉnh, nàng ấy cũng rất vui vẻ.
Cơm nước xong, Phòng Ngôn lại đến ngồi trên bậc cửa, vị trí yêu thích của nàng. Nhìn thấy cả nhà đều cực khổ, nàng tự hỏi vấn đề to lớn nhất của cuộc đời, phải làm sao để kiếm ra tiền?
‘Bệnh’ của nàng sẽ dần khỏi hẳn, vậy tiền thì phải kiếm làm sao?
Nhìn đám gà con trong chuồng gà, lại nhìn đàn heo đang gào thét, nàng cảm thấy áp lực như núi. Những việc như chăm gà nuôi heo thế này, nàng không biết.
Nhưng mà, không biết linh tuyền có tác dụng gì với động vật không... Nhỡ gà mái đẻ ra hai quả trứng, chúng nó đều thành tinh thì sao? Nghĩ thôi đã thấy lạnh người, tạm thời hãy quên nó đi thì hơn. Chờ nàng nghiên cứu tác dụng của linh tuyền xong rồi nói.
Phòng Ngôn cúi đầu, nhìn kiến trên mặt đất
Một con, hai con, ba con... Mười con. A, mảnh lá cải kia là gì? Rau sam? Đây không phải là cỏ dại nàng đưa cho gà ăn à. Phòng Ngôn nhặt lên nhìn xem, quả nhiên là rau sam, loại thực vật này rất đặc biệt, nhìn là biết. Lá có lông to và thô, dùng tay véo một cái, vừa nhiều nước vừa mềm mại. Tươi ngon, hấp dẫn. Vừa nhìn là biết mới mọc ra, hình như loại rau này có thể mọc từ xuân đến thu.
Khi còn nhỏ, viên trưởng đã từng dùng rau sam làm món ăn, nước miếng của nàng sắp chảy ra ngoài rồi.
Lúc này, Phòng Đại Ni nhi đang ở bên cạnh ghé sang, nói: “Tiểu muội, muội nhìn cái này làm gì đây là cho gà, không thể ăn. Mau ném đi.”
Phòng Ngôn ngơ ngác nhìn Phòng Đại Ni nhi, không thể ăn? Là ở triều đại này không thể ăn, hay là nhà họ không thể ăn?
Nghe nữ nhi nói chuyện, Vương thị đi đến, nhìn cây cỏ trong tay Phòng Ngôn, nói: “A, ra là rau mã phong, nghe nói lúc cực kỳ nghèo khó đã có người ăn. Thỉnh thoảng cũng có người bán nó ở trên chợ, chẳng qua là giá không cao lắm, một văn tiền có thể mua hai cân. Lúc nhỏ trong nhà cũng mua, xào sơ qua một chút, hương vị rất lạ, không thể ăn.”
Thì ra rau sam ở thời này còn được gọi là mã phong à? Hơn nữa, loại rau này khi xào sẽ ăn không ngon, phải cho nhiều nước một chút mới bắt miệng. Hoặc là làm bánh, ăn cũng rất ngon.
Phòng Ngôn ngồi xổm trên mặt đất, thầm nghĩ, nếu không trước tiên cứ lấy cái này để thử nước đã??
Nhưng mà, đi đâu để hái được rau thì lại là một vấn đề lớn, hiện tại nàng cũng không đi ra ngoài được. Hơn nữa cha và hai ca ca đang làm việc ngoài ruộng. Hay mai nàng theo bọn họ ra ngoài? Ừm, chiều nay đi luôn cũng được.
Nghĩ đến đây, trong lòng Phòng Ngôn liền nóng lên. Cuối cùng cũng được ra ngoài, có thể xem thế giới có hình dạng gì rồi.
Buổi chiều, chờ lúc Phòng Nhị Hà, Phòng Đại Lang và Phòng Nhị Lang muốn ra cửa, nàng liền bước nhanh theo. Lúc đầu, Phòng Nhị Hà không hiểu ý của con gái, thấy nàng lấy cuốc hộ còn cực kỳ vui vẻ. Ông cảm thấy sau khi nữ nhi tỉnh táo, nàng đã hiểu chuyện hơn nhiều rồi.
Không ngờ, lúc họ đi đến cửa, Phòng Ngôn vẫn đi theo. Ông bảo nữ nhi quay về, nàng còn lắc đầu, không thay đổi.
Cuối cùng Phòng Nhị Hà cũng hiểu ý con gái.
“Nhị Ni nhi, có phải con muốn theo cha ra ruộng không?”