Tất nhiên Cao Đại Sơn lại tới đây, mấy ngày nay hắn ta đã nếm thử lợi ích của nó, phát hiện ra sự độc đáo của quán Dã Thái này, đùng nói là ba bốn văn, cho dù tăng gấp đôi lên sáu bảy văn cũng đáng giá.
Tuy nhiên, hôm nay hắn ta không có ý định dỡ hàng ba lần, chỉ hai lần thôi. Món ăn này không phải là món thần kỳ tuyệt đối, không biết mệt là gì. Hắn ta vẫn cảm thấy mệt mỏi, đặc biệt là vào ban đêm, vừa lên giường là ngủ. Vì sức khỏe của bản thân sau này, hắn ta không muốn ngày ngày đều làm việc vất vả như vậy.
Nếu may mắn, có thể lên núi săn thú, bán một ít da thỏ để kiếm tiền. Nhưng bây giờ trên núi không còn thỏ chạy khắp nơi nữa, tất cả đều phụ thuộc vào may mắn.
Nào ngờ hôm nay đã bắt đầu bán canh miễn phí, còn có cả bánh bao.
Bánh bao thì thôi, ăn không no, màn thầu vẫn ổn hơn. Bốn cái màn thầu, một bát rau, một bát canh, ba văn đã giải quyết được tất cả. Quá tốt.
Tôn Bác cũng dậy sớm để đến đây ăn cơm, cô cô của hắn nói hắn không cần ra ngoài ăn, lúc đó hạ nhân trong nhà sẽ mua, nhưng hôm qua sau khi Tôn Bác ăn cơm trong tiệm, hắn đã yêu cảm giác này, cho nên hôm nay lại tới nữa.
Bánh bao? Ngon lắm, hai cái bánh bao nhân thịt, một cái bánh bao chay, một bát rau trộn, một bát canh, sáu văn tiền. Hắn vừa ăn vừa gật đầu, bánh bao rất ngon, rau trộn vẫn mát lạnh, canh rau dại trứng gà cũng hấp dẫn, thực sự không biết bà chủ quán này sao lại trồng được loại rau như vậy. Nghe nói đó là công thức bí mật, lợi hại quá.
Ăn xong hắn rời đi, không mang thêm đồ ăn gì. Dù sao cô cô hắn muốn ăn thì sẽ tự mua, hắn thì không cần. Bởi vì hôm qua hắn phát hiện ra, sáng hôm qua ăn ở đây, hắn có thể đọc sách cả ngày. Ngay cả khi đã ngủ trưa, vẫn đọc sách tiếp được, tối ngủ sớm một chút, sáng hôm sau sẽ cực kì tỉnh táo. Bây giờ ăn xong mấy món này, hắn càng có tinh thần hơn.
Vì vậy, mỗi buổi sáng hắn chỉ cần đến ăn chút gì đó là đủ rồi, không cần phải mang đi.
Sau khi trở về nhà cô cô, Tôn Bác vào thư phòng, đọc sách một cách nghiêm túc. Thầm nghĩ, nếu cửa hàng này mở ở huyện thành thì thật tuyệt, để sau khi về nhà, ngày nào hắn cũng được ăn một chút.
Hôm qua Hà tẩu cũng tới mua đồ, khi về còn nói với phu nhân nhà mình là ở đây đã có đồ ăn sẵn. Phu nhân của Triệu viên ngoại biết lão gia thích đồ ăn ở đây nên đã nhờ Hà tẩu mua một ít về.
Vì vậy, buổi sáng Hà tẩu vẫn mua hai ký rau như thường lệ, đồng thời mua hai cái bánh bao nhân thịt, hai cái bánh bao chay, hai cái màn thầu. Mang rau trộn không tiện, Phòng Nhị Hà thấy nàng ta quen mặt thì đưa bát cho nàng ta mang về, mai rửa sạch trả lại là được.
Triệu viên ngoại nhìn vào bàn ăn đầy những thứ mới lạ, thử cái này lại nếm cái kia. Cứ khen ngon miệng mãi. Dù ngon nhưng do mua về nhà, nên hương vị cũng giảm sút. Lão đang nghĩ hôm nào sẽ hỏi Hà tẩu xem cái quán đó ở đâu, tự tới đó thử một lần.
Hôm nay bán hàng cực kì chạy, nồi bánh bao thứ hai chưa ra lò mà bên ngoài đã có người xếp hàng dài, mẻ bánh bao cuối cùng còn suýt không đủ những người chờ đợi này. Cuối cùng, sau khi nhóm người này mua xong rời đi, vẫn còn mấy người đến mua. Đáng tiếc hôm nay không còn màn thầu, mấy người hôm qua tới giờ này đều tiếc nuối vì không được ăn.
Sau khi thấy vẫn còn canh, có người mặt dày xin Phòng Nhị Hà một bát canh. Phòng Nhị Hà nghĩ hôm qua người này cũng tới mua một ít đồ ăn, vì tính toán kinh doanh lâu dài, cũng không từ chối.
Vẫn chưa đến giờ thìn mà mọi thứ đều đã bán hết. Chỉ còn một ít canh trong thùng gỗ.
Trên mặt Phòng Nhị Hà và Vương thị đều nở nụ cười, Phòng Ngôn cũng cười đến tận mang tai, Phòng Đại Ni nhi dù rất ngạc nhiên trước tốc độ bán hàng nhưng chưa được đếm tiền nên cũng không rõ rốt cuộc kiếm lời bao nhiêu tiền. Ba người còn lại đã có kinh nghiệm từ mấy ngày trước, nên có thể đoán ra hôm nay cả nhà kiếm được rất nhiều tiền.
Nghĩ đến số tiền kiếm được, họ cảm thấy dù bận rộn đến đâu cũng đáng.
Sau khi thu dọn đồ đạc, Phòng Nhị Hà đóng cửa lại. Khi đến trời vẫn còn tối, nhưng bây giờ trời đã sáng. Khi về thôn, có mấy người dậy muộn bây giờ mới bắt đầu nấu cơm.
Về đến nhà, Phòng Đại Lang, Phòng Nhị Lang nhìn thấy bốn người trở về với nụ cười trên môi, cũng biết hôm nay buôn bán không tệ.
Đang muốn hỏi cái gì, Phòng Nhị Hà đã nói: "Hai đứa cứ học bài đi, lúc ăn cơm trưa chúng ta sẽ nói chuyện. Đợi phu tử thi xong, cha sẽ đưa các ngươi đến trường."
Nghe vậy, Phòng Đại Lang nhướng mày, trong lòng hiểu ra điều gì đó.
Mặc dù sắc mặt Phòng Nhị Lang đột nhiên trầm xuống, nhưng nhìn vào ánh mắt trêu chọc của tiểu muội, hắn vẫn làm mặt quỷ với nàng.
Phòng Nhị Hà ra đồng kiểm tra lúa mạch, Vương thị cho gà lợn ăn. Nếu đã về sớm như vậy thì không cần nhi tử cho ăn, để bà cho ăn là được.
âm thanh ngạc nhiên của Phòng Đại Ni nhi đột nhiên vang lên: "Nương, hôm nay thật sự có sáu quả trứng! Lần này chắc chắn không phải do hôm qua nhặt sót, hôm qua con đã nhìn thấy rõ ràng."
Vương thị đang trộn thức ăn cho gà, nghe vậy, lập tức đặt đồ đang cầm xuống, đi đến chuồng gà nhìn trứng trong tay Phòng Đại Ni nhi. Bà cũng có chút vui mừng nói: “Tại sao con gà này đột nhiên lại đẻ thêm vài quả trứng thế? Hôm qua ta đã hỏi cha con, cha con khi còn nhỏ, ông ấy từng thấy có con gà đẻ hai quả trứng một ngày, nhưng phải lâu lắm mới có một lần. Hầu hết gà đều đẻ một quả một ngày hoặc hai ngày một cái. Một ngày hai quả đúng là rất hiếm thấy."
“Nương, chúng ta cho gà ăn hai ba tháng rồi đấy, đây là lần đầu tiên con thấy chúng đẻ nhiều trứng như vậy. Hôm qua một con gà đẻ hai quả, hôm nay lại có hai con gà đẻ hai quả. Chúng ta mua được gà tốt rồi!" Phòng Đại Ni nhi hào hứng nói.
Phòng Ngôn định đến thư phòng để giám sát việc đọc sách của Phòng Nhị Lang, nhân tiện học thêm vài từ. Nhìn thấy Vương thị và Phòng Đại Ni nhi đứng cạnh chuồng gà đang lẩm bẩm gì đó, trong lòng nàng suy nghĩ, bước tới.