- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Làm Ruộng Giúp Người Ta Giàu Có
- Chương 26:
Làm Ruộng Giúp Người Ta Giàu Có
Chương 26:
Người trong thôn thầm nghĩ, chẳng phải đều nói tiểu nữ nhi nhà Phòng Nhị Hà là một đứa ngốc bị câm sao? Tại sao đột nhiên lại mở miệng nói chuyện rồi? Có khi nào đây không phải con gái nhà hắn? Không đúng, vừa rồi Phòng Tam Hà rõ ràng đã nói đây là con gái út của Phòng Nhị Hà mà, hắn ta là thúc thúc ruột, chắc chắn không nhìn sai được.
Nói cách khác, con gái út của nhà Phòng Nhị Hà thật sự không ngốc, cũng không bị câm sao?
"Cha, người ầm ĩ với tam thúc làm gì? Chúng ta đều là người một nhà, dĩ hòa vi quý." Phòng Ngôn nhìn người trong thôn vây quanh, cười cười nói.
Đây thực sự là một cơ hội tốt để thanh minh cho bản thân, có nhiều người như vậy, chỉ cần nàng nói thêm vài câu, khẳng định là tin đồn sẽ tự tiêu tan.
Quả nhiên, đúng như Phòng Ngôn nghĩ, nàng vừa lên tiếng, những người xung quanh lại bắt đầu bàn tán.
"Thì ra không bị câm, không phải con bé nói được hay sao?"
"Nó cũng không ngốc, đồ ngốc làm sao có thể nói những lời như vậy được."
“Đứa nhỏ này hiểu chuyện quá, tam thúc mắng nàng mà nàng càng khuyên cha mình đừng đánh hắn nữa.”
...
Dừng một chút, Phòng Ngôn thấy Phòng Nhị Hà buông cổ áo của Phòng Tam Hà ra, lại cười nói: "Cha ơi, chúng ta mau về nhà đi. Tay của cha rất quý, không nên đánh người ta để bị thương được, ngài còn phải kiếm tiền nuôi gia đình nữa đấy, ngài đâu có như tam thúc, chẳng làm được cái gì sất.”
Nghe tới đó, người chung quanh an tĩnh mấy giây, không biết là ai không nhịn được, bật cười phụt một tiếng. Sau đó, càng có nhiều người cười hơn. Có người nghe không hiểu thì hỏi người khác đang cười cái gì.
"Con gái của nhà Nhị Hà thật lợi hại. Con bé nói thế không phải đang bảo Tam Hà chỉ biết ăn chơi lêu lổng hay sao?"
“Như thế này mà gọi là ngốc à? Thế thì ta thấy thôn chúng ta cũng có nhiều người ngốc lắm đấy.”
Có người thiếu kiên nhẫn còn hỏi thẳng Vương thị: "Nhà Nhị Hà à, không phải trước đây đồn là con gái út của nhà các ngươi không biết nói sao? Đây thật sự là con gái út của nhà ngươi à?"
“Đúng vậy, đúng vậy, ta cũng nghe nói như thế đấy, còn nói là ngu xuẩn…” Đang nói, người đàn ông đột nhiên dừng lại, ý thức được mình nói bậy, liền tát vào miệng nói: “Ôi ôi ôi, nhìn cái miệng của ta đi, toàn nói lung tung bậy bạ, nên đánh nên đánh.”
Vương thị cũng nhân cơ hội này để đính chính thanh danh cho con gái mình: "Ai nói Nhị Ni nhi của nhà ta là một kẻ ngốc, nàng chỉ không thích ra ngoài thôi, rất nhiều người chưa từng nhìn thấy con bé, cũng chưa từng nghe con bé nói chuyện thôi."
“À à, thì ra là vậy. Chúng ta bị lừa thật rồi."
"Đúng đúng đúng, cũng không biết người tuyên truyền những lời kia có ý gì."
"Nhưng sao ta lại nghe nói là nhà Tam Hà làm vậy."
"Ta cũng nghe nói."
Những lời này, càng nói càng trở nên nhỏ hơn. Vừa thảo luận mọi người còn bí mật lén xem sắc mặt của Phòng Nhị Hà, Phòng Tam Hà và Vương thị.
Ngay từ đầu Phòng Tam Hà nghe Phòng Ngôn nói chuyện đã rất sốc rồi, hắn ta sốc vì con gái út của nhà nhị ca mình không ngốc cũng không câm! Thứ hai là hắn ta rất kiêu ngạo, xem đi, ngay cả nữ nhi trong nhà của nhị ca cũng không để cho nhị ca đánh hắn.
Cuối cùng lúc nghe thấy câu châm chọc của Phòng Ngôn, ban đầu hắn ta còn không hiểu lắm, nhưng khi nghe thấy tiếng cười và lời phân tích của những người xung quanh, Phòng Tam Hà lại có phần thẹn quá thành giận! Quả nhiên, người nhà của Phòng Nhị Hà chẳng phải thứ gì tốt cả!
Vừa định bước tới dạy dỗ cho đứa cháu gái ngu dốt này một bài học, lại phát hiện được trước mặt vẫn còn vị ca ca muốn đánh mình, trong lòng cân nhắc một chút, hắn ta hừ lạnh một tiếng.
Sau nữa, Phòng Tam Hà nghe dân làng bàn tán tức phụ Trương thị nhà mình chính là người đã tung tin đồn Phòng Ngôn là một kẻ ngốc, nghe thấy điều này, bản thân hắn ta cũng có chút xấu hổ. Thật ra hắn ta cũng nghĩ như vậy, trước kia người nhà cũng từng nói như vậy, nhưng không biết vì sao có một ngày đột nhiên không nói tới nữa.
Nghe đến đó, Phòng Tam Hà cũng không có ý định chạy trốn. Nào ngờ, những người trong thôn buôn chuyện lại nghĩ đến quá khứ nhiều năm trước, nghe nói Trương thị muốn gả cho nhị ca, sau đó lại gả cho chính mình gì đó. Đến đây thì Phòng Tam Hà không nghe nổi nữa, về chuyện này thì hắn ta rất tự hào, nhưng Phòng Tam Hà không thích nghe nguyên nhân người khác nói cảm thấy Trương thị ngốc nên mới gả cho mình! Dân làng càng thêm kính trọng nhị ca, coi thường hắn ta!
Lúc những người này đang thảo luận thì Phòng Thiết Trụ và Cao thị nghe tin đã đi đến.
Trong lòng Phòng Tam Hà. Lúc trước hắn ta không ngại không ngại với nhị ca, khi đó là một mình hắn ta bắt nạt nhị ca, nhị ca cũng không dám đánh trả! Vì ông bà sẽ bảo vệ hắn ta, lần nào hai người cũng sẽ tạo áp lực cho cha nương hắn ta, để ho đánh nhị ca.
Có điều, kể từ khi ông bà qua đời, cha nương không còn bảo vệ hắn ta như thế nữa.
"Hai huynh đệ các ngươi cãi nhau cái gì? Không cảm thấy mất mặt đúng không?" Phòng Thiết Trụ nghiêm mặt nói. Tuy rằng ông ấy không bảo vệ con trai út đến mức đó, nhưng trong lòng vẫn thích con cái ở bên cạnh mình hơn.
Khi Phòng Nhị Hà nghe thấy những lời của cha mình, đôi mắt ông tối sầm lại. Quả nhiên, bao nhiêu năm trôi qua, cha vẫn thích người tam đệ hơn, trước kia vốn đã như vậy, hai người có mâu thuẫn gì, mặc kệ ai gây chuyện, cuối cùng đều là lỗi của ông.
Thấy cha chồng nói vậy, trong lòng Vương thị không vui, nhưng cũng không dám mở miệng.
Phòng Nhị Hà và Vương thị không dám nói, không có nghĩa là Phòng Ngôn không dám nói.
"Gia gia, tam thúc mắng cháu là đồ ngu!"
Vốn dĩ thấy Phòng Thiết Trụ đi tới, thôn dân không có hứng thú để xem tiếp, nhưng nghe được những lời này của Phòng Ngôn, bọn họlập tức dừng bước.
Cao Thị nghe Phòng Ngôn nói liền liếc mắt nhìn qua, ánh mắt thăm dò của đối phương khiến Phòng Ngôn cảm thấy hơi chột dạ. Tuy nhiên, khi nàng nghĩ đến chuyện mình vẫn là mình, Phòng Nhị Ni nhi ban đầu cũng là mình, nàng không cảm thấy chột dạ nữa. Sợ cái gì, dù sao đều là mình cả.
"Lão tam, con thật sự nói như vậy?" Đầu tiên Phòng Thiết Trụ là liếc nhìn Phòng Ngôn, sau đó nhìn Phòng Tam Hà, hỏi.
Phòng Tam Hà nghe thấy giọng điệu của cha mình, hơi run lên, thực ra hắn ta cũng biết mấy ngày trước tức phụ và nữ nhi ra ngoài ăn nói bậy bạ đã bị nương trừng phạt. Hắn ta cảm thấy mẫu thân trừng phạt hơi nặng, cháu gái nhà mình là đứa ngốc, thế mà còn không cho nói. Chẳng lẽ bọn họ không nói, thì con bé kia sẽ hết ngốc à?
Vì vậy, hôm nay khi nhìn thấy Phòng Ngôn, hắn ta nói điều đó mà không có bất kỳ gánh nặng nào trong lòng.
Đối với hắn ta vô hại, nhưng chuyện có thể gây phiền phức cho nhị ca, tại sao không làm?
Nhưng mà, hắn ta mới chợt phát hiện, con gái út của nhị ca nhà mình căn bản không bị câm, huống chi là ngốc nghếch. Cho nên, khi hắn ta nói những lời này, thì không còn đạo lí gì nữa.
“Cha, không phải con cố ý, chẳng lẽ con là người không hiểu tình hình như vậy sao?” Phòng Tam Hà cố gắng giải thích.
Vương thị vừa nghe thấy Phòng Tam Hà trốn tránh, lập tức nói: "Không hiểu tình hình là có thể đi ra ngoài nói bậy được à? Ngươi còn là thúc thúc của con bé, mà đã ra ngoài nói những lời này, những người khác sẽ nói ra sao nữa? Nhị Ni nhi của nhà ta vốn dĩ không ngốc, mấy hôm trước các người nói con bé, nó đã buồn mất mấy ngày. Hôm nay ngươi còn làm trò trước mặt con bé, trong lòng Nhị Ni nhi nhà ta sẽ khổ sở tới mức nào chứ."
Cao thị nhíu mày, liếc mắt nhìn Vương thị tỏ vẻ không vui, đang ở ngoài thì nói những lời đó làm gì, không thấy rất nhiều người đang xem cuộc vui xung quanh sao?
Bà ta không muốn giáo dục tức phụ ở trấn trên nhưng vẫn có thể dạy dỗ con trai mình, nhìn con trai cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, bà ta mở miệng nói: “Lão nhị, đang ở trên đường mà tại sao người làm ca ca như con lại đi đánh nhau với đệ đệ thế hả, trước kia nương dạy con như nào?"
Phòng Nhị Hà nghe được mẫu thân lời nói, trong lòng càng thêm băng lãnh.
Thấy con trai thứ hai không phản ứng, Cao thị liếc nhìn Phòng Thiết Trụ, nhưng bà không ngờ rằng Phòng Thiết Trụ lúc này cũng không nhìn mình.
Cả Phòng Thiết Trụ và Cao thị đều đặt thể diện của gia đình lên hàng đầu, đại phòng là hạng nhất, chuyện khoa cử khảo thí của cháu trai cả cũng là quan trọng nhất. Nếu có bất kỳ sự khác biệt nào, đó là tầm nhìn của Cao thị tương đối hạn hẹp, thỉnh thoảng sẽ quan tâm đến cảm xúc của con trai mình. Trong mọi việc, Phòng Thiết Trụ luôn đặt những thứ đó lên hàng đầu, bất kể đó là đứa con trai nào, nếu khiến ông ấy mất mặt, trở ngại chuyện thi cử của cháu trai cả thì ông ấy đều phải mở miệng.
"Lão tam, nữ nhi của nhị ca ngươi vẫn luôn ở trong trấn, cũng không có chuyện xấu gì, hơn nữa con chưa từng gặp con bé, sao có thể tin người khác nói nàng là kẻ ngốc, còn nói chuyện như vật? Không nhanh xin lỗi nhị ca đi! Nghe thấy chưa, xin lỗi!" Phòng Thiết Trụ nghiêm khắc nói.
Phòng Tam Hà ban đầu không muốn xin lỗi, trước mặt nhiều người như vậy mà xin lỗi thì sẽ rất xấu hổ, sau này sao hắn ta có thể làm loạn trong thôn được! Nhưng nhìn vẻ mặt sắp ăn thịt của cha mình, hắn ta cũng đành phải xin lỗi.
"Nhị ca, thật xin lỗi, sau này ta sẽ không nói thế nữa."
Phòng Nhị Hà nghe Phòng Tam Hà xin lỗi, mặt không biểu cảm: "Hy vọng ngươi nói được sẽ làm được. Nương nó à, chúng ta đi về thôi."
Nghe vậy, Vương thị gật đầu, đi theo bước chân của Phòng Nhị Hà.
Phòng Nhị Hà lại bị cha nương làm tổn thương nên không còn sức để chào hỏi họ nữa.
Lúc này Cao thị cũng tỉnh táo lại, khi thấy nhà con trai thứ hai không tôn trọng mình như vậy, bà ta khẽ nhíu mày.
Phòng Thiết Trụ không quan tâm đến điều đó, mặc dù ông ta cũng không hài lòng với hành động của con trai thứ hai, nhưng điều cấp bách nhất là giải thích rằng Phòng Nhị Ni nhi không phải kẻ ngốc.
"Hừ, người trong thôn chúng ta đều nhìn thấy. Con gái út nhà con thứ của ta cũng không phải kẻ ngu, không biết là ai ghen tị với nhà ta, ra ngoài nói có thành không. Nếu mọi người nghe được, xin hãy nói giúp một câu."
Khi những người xem nghe thấy điều đó, đều nói: “Tất nhiên tất nhiên.” “Cháu gái nhà các người có ngốc gì đâu, nhìn tinh lắm mà.”
“Đúng là lời nói gây chuyện, miệng lưỡi sắc bén, thằng ba nhà ông…”
...
Sau khi giải quyết xong những chuyện này, Phòng Thiết Trụ và Cao thị trở về nhà với khuôn mặt tối sầm. Trước đó bọn họ đến muộn, không nghe được Phòng Ngôn nói cái gì với Phòng Tam Hà, hiện tại nghe được, trên mặt đều là vẻ không vui.
Con gái của nhà đứa thứ hai này, không có giáo dục gì! Trước kia ngu thì thôi, bây giờ còn ngu hơn!
Nhìn xem, con dâu lẫn con gái của nó đều không hiểu chuyện! Không được, Cao thị nghĩ, bà ta phải gọi đứa con trai thứ hai đến để dạy cho nó một bài học tử tế.
Phòng Nhị Hà vừa trở về nhà, chưa kịp uống một ngụm nước, con trai của Phòng Tam Hà, Ngọc ca nhi đã đến. Nhìn thấy Phòng Nhị Hà, hắn ta hét lớn: "Bà nội bảo bá về nhà."
Phòng Ngôn nhìn thấy thằng nhóc này, ước gì có thể đánh hắn ta một trận. Nhưng chưa biết danh tính của người trước mặt, cho nên không thể nói gì.
"Con cái nhà nhà tam thẩm, đứa này còn đáng ghét hơn đứa kia! Tên Phòng Minh Ngọc này cũng không phải là người tốt!" Phòng Nhị Lang bên cạnh lẩm bẩm.
Sau đó, Phòng Ngôn mới biết danh tính của người trước mặt mình, con trai út của tam thúc. Nàng đảo mắt, đi đến cửa, mỉm cười liếc Phòng Minh Ngọc đang nhìn mình một cách tự mãn, rồi đóng sầm cửa lại.
Chó sủa à, nên đóng cửa nhốt ở ngoài cho bớt lo.
"Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi dám nhốt ta ở bên ngoài, ta phải đi tìm bà nội để cáo trạng. Hu hu hu!" Phòng Minh Ngọc đứng bên ngoài khóc rống lên. Lần nào hắn ta cũng thử đi thử lại chiêu trò này, mỗi lần giả khóc, mọi người sẽ đến dỗ hắn ta.
Chẳng ngờ, hắn ta khóc một hồi, lại không có người để ý tới. Hắn ta sờ vào một hòn đá trên mặt đất, đang định ném nó vào trong, cánh cửa mở ra, hòn đá trong tay hắn ta sợ hãi rơi xuống đất.
Phòng Ngôn vẫn luôn quan sát hắn ta qua khe cửa, thấy hắn ta muốn nhặt một viên đá, nàng lập tức mở cửa. Lúc này, nhìn tiểu tử trước mặt, Phòng Ngôn nhặt cây gậy sau cửa lên, định đánh hắn ta.
Khi Phòng Minh Ngọc nhìn thấy Phòng Ngôn mạnh mẽ như thế, sợ hãi đến mức khóc lóc chạy về nhà. Lần này là khóc thật chứ không phải khóc giả tạo.
Phòng Ngôn thấy Phòng Minh Ngọc sợ hãi bỏ chạy, xoay người cầm cây gậy gỗ về nhà. Phòng Nhị Lang giơ ngón tay cái lên với Phòng Ngôn, thật tuyệt vời, quả là muội muội của hắn.
Vương thị thấy vậy không nói gì.
Mặc dù sáng nay kiếm được rất nhiều tiền nhưng áp suất không khí ở nhà vẫn rất thấp. Một lúc sau, Phòng Nhị Hà vẫn ra ngoài. Ở thời cổ đại, chữ hiếu vẫn rất được coi trọng, chữ hiếu là núi có thể đè chết người.
Bởi vì sáng nay dậy quá sớm, mọi người đều đang nghỉ ngơi. Lúc Phòng Nhĩ Hà trở lại, thấy trong phòng yên tĩnh, mọi người đều đã nghỉ ngơi, ông đóng cửa lại, thở dài, cũng đi nghỉ ngơi.
Buổi trưa, Vương thị vào bếp nấu cơm, cháo còn thừa từ sáng được hâm nóng lại, mọi người cùng uống. Sau khi ăn xong, bầu không khí được cải thiện rất nhiều. Tất cả tụ lại bắt đầu nói về tình hình ngày hôm nay.
Sáng nay khi Phòng Ngôn về nhà, đã kể cho Phòng Đại Lang, Phòng Nhị Lang và Phòng Đại Ni nhi những gì đã xảy ra trên đường, trong lòng mọi người đều biết, bầu không khí kỳ lạ này là là do nhà cũ. Nếu như người nói lời này là người ngoài, mọi người còn có thể cùng nhau mắng chửi hoặc là trực tiếp đánh tới cửa. Tuy nhiên, người này là Phòng Tam Hà. Hơn nữa, Phòng Thiết Trụ và Cao thị rõ ràng đang bảo vệ hắn ta, vì vậy giải quyết chuyện này hơi khó.
Mọi người chỉ có thể giữ những lời này trong bụng, đặc biệt là khi đối mặt với Phòng Nhị Hà, họ không bao giờ nói một lời nào. Bên ngoài, thậm chí bọn họ còn không đề cập đến. Chữ hiếu quan trọng hơn núi, ra ngoài nói gì đó về người già ở nhà, nếu bị ghi nhớ trong lòng, sau này mà làm quan phát tài, bị kiện cáo thì coi như xong.
Dựa vào tuổi trẻ của mình, Phòng Ngôn bắt đầu làm sôi động bầu không khí.
“Ca ca, đúng là việc kinh doanh của nhà chúng ta rất tốt, kiếm được không ít tiền đâu.”
Phòng Đại Lang cũng phối hợp nói: “Phải không, vậy tiểu muội, muội đếm xem hôm nay nhà chúng ta kiếm được bao nhiêu tiền chưa?”
“Vẫn chưa, đây không phải là chờ mọi người về nhà cùng nhau tính sao." Phòng Ngôn cười nói.
"Ta đã nói mà, hôm nay tại sao con không đếm tiền ở bên ngoài? Thì ra muốn cùng các anh chị của con đếm." Vương thị cười, chỉ vào cái trán của con gái nhỏ nói.
Phòng Ngôn gật đầu nói: "Đó là chuyện đương nhiên, số tiền này chúng ta đều vất vả mới kiếm được, đương nhiên phải cùng nhau đếm rồi."
"Một, hai... 94, 95, 96, tổng cộng 96 văn tiền." Phòng Nhị Ni nhi và Phòng Nhị Lang đếm xong nói.
Khi nghe con số cuối cùng, Vương thị cũng rất ngạc nhiên: "Nhiều tiền quá, hôm nay còn kiếm được nhiều hơn hôm qua."
Phòng Nhị Hà ăn cơm xong cũng quên luôn lời mẹ mình nói.
Không phải Phòng Nhị Hà bất hiếu, cũng không phải Phòng Nhị Hà ghi thù với nương. Là bởi vì từ nhỏ ông đã không nhận được quá nhiều yêu thương của cha nương, cho nên hiện tại cũng không có bao nhiêu tình cảm. Ai có thể mong đợi một người bị cha nương đánh đập, la mắng và đối xử bất công từ khi còn nhỏ lại có nhiều tình cảm chân thật được chứ?
Ông đã từng tự hỏi liệu mình có phải do cha nương sinh ra hay không. Nếu không phải diện mạo giống với cha đến vậy, Phòng Nhị Hà đã từng nghĩ rằng mình không phải con ruột. Từ đó ông cũng hiểu một đạo lí, có những cha nương, thật sự không thương con mình.
Vì vậy, những gì cha nương dạy dỗ, nghe một ít là được. Muốn ông dạy dỗ cho vợ con một bài học, loại chuyện này không được, ông vẫn biết ai thân cận với mình hơn.
Chuyện báo hiếu, ông sẽ không bớt xén một phần nào. Tuy nhiên, ông đã lớn tuổi rồi, lại phân gia với cha nương nên có một số việc, ông có thể tự mình quyết định, không phiền cha nương làm chủ. Khi còn ở trấn, Phòng Nhị Hà rất ít nghe lời cha nương, nếu có thì chỉ có thể là cưới một nàng con dâu như Trương thị, tất nhiên không cưới được người giống Vương thị. Bây giờ ông đã về, dù được ở gần cha nương nhưng vẫn chưa có ý định nghe lời hai bọn họ.
Phòng Nhị Hà bình tĩnh lại, lấy cuốn sổ kế toán mà bản thân giữ lúc sáng, nói: "Tổng cộng mua ba mươi cái màn thầu, thu 15 văn, bán 8 chén cháo, thu 8 văn, bán 11 chén rau dại trộn, thu 11 văn. Bán 31 cân rau, thu 62 văn. Tổng cộng 96 văn."
Phòng Đại Ni nhi khen ngợi: "Xem ra Nhị Ni nhi và Nhị Lang không tính sai, giống với sổ sách của cha."
"Cha, chi phí là bao nhiêu?" Phòng Đại Lang chỉ ra mấu chốt của vấn đề.
Phòng Nhị Hà từng là một thợ mộc, thậm chí còn mở một cửa hàng nên gia đình cũng biết một ít về chuyện kinh doanh.
"Trứng, bột mì, dầu và muối cộng lại được khoảng 10 văn. Vì vậy, hôm nay đã kiếm được 86 văn."
"Cha, tại sao lại nhiều hơn ngày hôm qua mười văn, hơn nữa tuy rằng kiếm được nhiều hơn hôm qua, nhưng cũng mệt mỏi hơn, sáng phải dậy sớm, còn phải bận nhiều việc như vậy." Phòng Nhị Hà nghĩ xong, nói.
Vương thị lúc này mới bày tỏ ý kiến, cười nói: “Nhị Lang nói không sai, nương cảm thấy nên nhàn hạ một chút, ngày hôm qua nhà ta chỉ bán rau dại, nương cũng không giúp được gì, hơn nữa còn nhiều loại rau phải chờ người ta tới mua. Hôm nay thì khác, nương có thể giúp đỡ, mọi người cùng làm bán nhanh hơn nhiều. Có người ăn luôn bên đường, lúc đi còn mua thêm một ít mang theo.”
Phòng Đại Lang nghe Vương thị nói vậy, gật đầu, quay đầu nhìn cha: "Cha, cha thấy thế nào?"
“Ta cũng cảm thấy nương con nói đúng, hôm nay tốt hơn hôm qua một chút. Hơn nữa, hôm nay nhà ta cũng dậy sớm, mai có thể dậy muộn thêm mười lăm phút.”
Lúc này, Phòng Ngôn bắt đầu bày tỏ ý kiến
của mình: "Cha, con nghĩ ngày mai ít nhất có thể dậy muộn hơn nửa giờ!"
Nói xong, cả đều nhìn nàng.
Phòng Ngôn hắng giọng nói: "Cha, nương, tại sao phải ở nhà hấp bánh bao trước mới đi bán? Chúng ta có thể đi lên trấn bán, đằng sau không phải có bếp lò sao? Hôm nay nương còn ở đó hầm cháo. Chúng ta hãy đặt thêm một bếp nữa, hai bếp sẽ hấp bánh bao cùng nhau. Không phải nhanh hơn rồi sao? Khi đó, chúng ta chỉ cần mang bột tới hấp là được. Cho cháo lên bếp bên cạnh để hầm, đến nơi, cha nương mở cửa trước, vừa ở trong nhà bán rau vừa làm bánh, làm xong thì khiêng ra sau hấp, không phải thế sẽ nhanh hơn nhiều sao?”
Hôm nay ba giờ đã rời giường, mai bốn giờ dậy là được, thế thì không khác giờ của người cổ đại lắm. Hai người cùng nhau ra phía sau hái rau, 4 giờ 30 có thể hái xong, kỳ thật đi lên thị trấn không đến một giờ, hơn 5 giờ đã đến nơi. Họ sẽ bắt đầu bán vào khoảng năm giờ rưỡi. Thời gian tương tự như ngày hôm nay. Thực tế đã chứng minh, thời gian này là thời gian đông đúc nhất trong thị trấn.
Vương thị nghe vậy thì hai mắt sáng lên, thật là một ý kiến
hay.
Phòng Đại Lang cũng gật đầu nói: "Đúng là ý tưởng này rất tốt, tuy nhiên nhà chúng ta còn bán bánh bao, sau này bán bánh bao cũng không thể làm như vậy."
“Nương, thật ra ngày mai là có thể bán bánh bao rồi.” Phòng Đại Ni nhi vẫn luôn không nói chuyện, lúc này mới lên tiếng, "Con có thể giúp, hơn nữa còn có muội muội, bốn người chúng ta nhất định sẽ làm xong được."
Phản ứng của Vương thị và Phòng Nhị Hà là phản đối.
Vương thị nói: "Các con cứ ở nhà thêu là được, chuyện kiếm tiền đã có ta và cha con lo. Đừng nói là con, ngay mai Nhị Ni nhi cũng không được đi."
Phòng Nhị Hà cũng nói: "Chuyện làm ăn của nhà ta cũng không lớn lắm, nương con và ta bận rộn là được, không cần các con nhúng tay. Các con có tâm ý này là đủ rồi."
Phòng Ngôn nhìn cha nương nói: "Cha, nương, mọi người nghĩ thế không đúng, con thấy ngày mai con và tỷ tỷ vẫn nên đi hỗ trợ. Bây giờ nhà ta không có tiền, càng muốn đi kiếm thêm, ca ca còn phải thi cử, đây cũng không phải số tiền nhỏ..."
Vừa nói chuyện, Phòng Nhị Lang đột nhiên yếu ớt nói: "Thật ra, thật ra con có thể không đi thi, con hỗ trợ được."
Phòng Nhị Hà chưa kịp khiển trách hắn, Phòng Ngôn đã nói trước, nàng mỉm cười nói: "Ca ca, loại suy nghĩ này không đúng, khoa cử không phải vì một mình huynh, huynh là vì cha nương, vì đại ca, đại tỷ cùng muội. Chỉ có huynh thi đậu tú tài, nhà chúng ta mới không bị bắt nạt."
Phòng Nhị Lang muốn bác bỏ, nhưng Phòng Đại Lang đã nói: "Nhị Lang, sao đệ còn không hiểu chuyện bằng muội muội thế. Tại sao cha nương tôi lại tiêu hết tiền cho chúng ta? Vì tất cả tiền của cái nhà này đều dành cho chúng ta, chúng ta phải xứng đáng với đồng tiền đó, xứng đáng với kỳ vọng của cha nương."
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Làm Ruộng Giúp Người Ta Giàu Có
- Chương 26: