- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Làm Ruộng Giúp Người Ta Giàu Có
- Chương 25:
Làm Ruộng Giúp Người Ta Giàu Có
Chương 25:
Ngay khi nàng định mở miệng phá vỡ sự im lặng, Phòng Đại Lang đã lên tiếng trước.
"Nương, con đồng ý với ý kiến
của cha, trước mắt chúng ta chỉ cần chuẩn bị đơn giản một chút, nếu thật sự kiếm được tiền, chúng ta hãy tính tới chuyện tiếp theo.”
"Ừm, con cũng đồng ý với cha và đại ca. Chắc chắn là chúng ta có thể kiếm nhiều tiền đã, đến lúc đó chúng ta có thể thuê người làm việc, cần gì phải để cha nương mệt mỏi!" Phòng Ngôn nói.
"Phụt, nữ nhi của ta biết thương cha thương nương thật rồi, chúng ta còn chưa có tiền con đã mới nghĩ đến chuyện tiêu tiền rồi." Vương thị cười nói. Bà cũng rất vui mừng khi thấy con trai, con gái biết thương mình như vậy. Hơn nữa nghe mọi người nói xong, bà cũng từ bỏ. Cùng lắm thì đợi vài ngày để xem xét kĩ lưỡng đã, "Được, được, được, nương nghe các con, chúng ta hãy chờ xem."
"Tốt quá, chiều nay chúng ta có thể ra ruộng hái một ít rau dại." Phòng Nhị Lang này giờ chưa nói câu nào, nghĩ đến chuyện hôm nay có thể đi hóng gió chơi đùa, hắn đã vui vẻ không chịu được rồi.
Thấy dáng vẻ muốn trốn học của hắn, Phòng Ngôn giả vờ như không hiểu tâm tư của Phòng Nhị Lang, nói: "Nhị ca, tại sao chúng ta phải ra ruộng làm gì, tốn thời gian cả nén nhang, cứ tìm trên mảnh đất hoang trước cửa là được, muội nhớ là mấy hôm trước đã nhìn thấy rồi mà."
Phòng Nhị Hà cũng gật đầu nói: "Đúng đó, Nhị Lang, con ở nhà đọc sách đi, đừng lo lắng những chuyện này, có ta, nương và muội muội của con giải quyết là được rồi."
Phòng Nhị Lang nghe cha mình nói vậy, tâm trạng hưng phấn vừa rồi đã biến mất không còn gì.
Sau khi chợp mắt, Phòng Nhị Lang và Phòng Đại Lang ở nhà đọc sách. Phòng Nhị Hà, Vương thị, Phòng Đại Ni nhi và Phòng Nhị Ni nhi đi tới chỗ đất hoang dưới chân núi để xem xét. Quả nhiên, ở đây có rất nhiều rau dại.
Mảnh đất này thuộc loại đất hoang, không có chủ nên cỏ mọc rất tươi tốt.
Phòng Ngôn nhìn thấy cây tể thái, lập tức dùng hết sức kéo nó ra, ngửi thấy mùi của rễ cây, ừm, đúng là mùi này, nàng không nhìn lầm. Vì để tối nay có thể ăn bánh bao nhân tể thái, Phòng Ngôn đã đào rất nhiều.
Chờ tới lúc Vương thị nhìn thấy những gì nàng đang làm, Phòng Ngôn đã đào một sọt tể thái lớn rồi.
Nhìn thấy loại rau dại mà nàng đang đào, Vương thị cười nói: "Nhị Ni nhi, sao con lại nghĩ đến việc đào tể thái vậy hả?"
“Gói bánh bao ăn ạ.” Phòng Nhị Ni nhi nói.
"Hả? Không phải nói không làm bánh bao sao?"
"Con ăn." Phòng muội muội bật cười, không hề xấu hổ, hàm răng thiếu một chiếc của nàng cũng lộ ra.
Thấy nàng như vậy, Vương thị dở khóc dở cười nói: "Thì ra là con tham ăn nha! Con biết lựa chọn thật đấy, đây đúng là rau dại ăn được, mùi vị cũng ngon hơn rau mã phong. Chỉ là không biết rau đó gói xong ăn có ngon không. Tại sao mà con lại biết món này thế hả.”
“Ta còn đang nói mấy hôm trước nó cho gà ăn là đang làm gì, thì ra nghiên cứu rau dại.” Phòng Nhị Hà cười lắc đầu nói.
"Đúng vậy, cha cho gà ăn rồi, không có vấn đề gì, chắc chắn là con cũng ăn được, hơn nữa loại rau dại này mùi vị rất ngon, gói thành bánh bao lớn nhất định tuyệt lắm." Phòng Ngôn nói, còn nuốt nước miếng một cái.
Phòng Nhị Hà gật đầu nói: "Được rồi, lát nữa để nương ngươi làm bánh bao cho ngươi, mấy ngày nay nhà chúng ta không ăn thịt rồi, để ta đi cắt một ít thịt về, chúng ta làm bánh bao."
“Oa, thật tốt quá, thật tốt quá, tối nay có bánh bao thịt ăn rồi ~” Phòng Ngôn vui vẻ nói.
Một lúc sau, mấy người đào đã được rất nhiều rau dền dại, lông lợn và cây tể thái. Sau đó, bọn họ chọn một số cây con khỏe mạnh, đào một cái hố trên mảnh đất kia. Khi Phòng Nhị Hà đi vào viện lấy nước, Phòng Nhị Ni nhi muốn lén nhỏ một giọt linh tuyền vào đó, nhưng nghĩ đến bộ dạng điên cuồng vài ngày trước, nàng vẫn không dám. Nàng cũng sợ không pha loãng được. Tốt hơn là nàng chờ mọi người đi vắng, lén tới đây nhỏ xuống thì hơn.
Trồng xong, Phòng Nhị Hà đi mua thịt, Vương thị chuẩn bị làm bánh bao.
Phòng Ngôn gợi ý cho Vương thị nên thử gói tất cả các loại rau dại, nếu việc kinh doanh thuận lợi, chắc chắn nhà nàng sẽ sớm làm bánh bao, bọn họ cũng có thể xác định nên làm loại nào.
Thấy con gái thông minh, Vương thị cảm thấy rất vui mừng. Công sức chăm sóc cẩn thận những năm qua quả thực đã mang lại cho bà một đứa con gái khỏe mạnh, may mắn là lúc trước bà đã không bỏ cuộc.
Vì vậy, đến giờ ăn tối, cả nhà làm 24 chiếc bánh bao, có mỗi loại nhân có sáu cái, bao gồm nhân tể thái, nhân rau mã phong, nhân rau lông lợn và nhân rau dền dại. Trong số sáu cái này, có bốn cái có nhân chay và hai cái có nhân thịt.
Một người ăn một cái là quá nhiều nên mạnh ai nấy ăn, ăn đủ loại nhân.
Cuối cùng, quả nhiên nhân rau tể thái được hoan nghênh nhất, tiếp theo là món rau mã phong (rau sam). Nhân rau dền dại cũng được ưa chuộng nhưng nhồi thịt thì không ngon. Cuối cùng là nhân rau lông lợn không được ưa chuộng nhất, ai cũng đồng ý là nó hơi khô, ăn không ngon, làm rau trộn thì ngon hơn.
Xét thấy loại rau dại này làm bánh bao không ngon, hơn nữa nó lại chậm lớn cho nên cả nhà không định làm bánh bao, nếu bán rau không thôi thì sẽ đắt hơn những loại khác một chút.
Cây tể thái làm món chay hay món thịt thì đều được ưa chuộng, nhân rau dền dại, nhân rau mã phong, nên cả nhà nhất trí chọn những món này.
Ngày mai, tất nhiên, họ sẽ tiếp tục bán rau sam với giá hai văn tiền một cân, nhưng họ cũng bắt đầu bán đồ ăn làm sẵn, hấp mấy rổ màn thầu thô. Người ta bán một văn tiền hai cái, nhà họ cũng bán như vậy, kích thước gần giống nhau, nhưng bên trong bỏ thêm một ít rau sam.
Tới giờ Dần, Phòng Nhị Hà và Vương thị đã tỉnh dậy. Mì đã được làm sẵn, Vương thị bắt đầu hấp màn thầu, trong khi đó, Phòng Nhị Hà đi ra khu đất phía sau để hái rau.
Phòng Đại Ni nhi cũng lén rời giường, mặc dù động tĩnh rất nhỏ, nhưng Phòng Ngôn vẫn biết. Sau khi nghe thấy nàng cũng đứng dậy. Ngày đầu tiên mệt mỏi như vậy, không biết Phòng Nhị Hà và Vương thị có chịu nổi không.
"Nhị Ni nhi, sao muội đã thức rồi, ngủ thêm một lát đi. Cha nương còn chưa đi." Phòng Đại Ni nhi nói.
“Vậy tỷ dậy làm gì?” Phòng Nhị Ni nhi hỏi.
“Ta muốn giúp mẫu thân nhóm bếp, sợ một mình nương làm không hết việc.” Phòng Đại Ni nhi vừa chỉnh sửa quần áo vừa nói.
Phòng Nhị Ni nhi gật đầu nói: "Vậy tỷ đi giúp nương, muội giúp cha hái rau."
"Tốt nhất là muội đừng đi, cha sẽ đau lòng, một mình tỷ đi là được."
"Không được, muội cũng muốn đi." Nói xong, Phòng Ngôn nhanh chóng mặc quần áo đi ra ngoài.
Thấy mình không thể ngăn cản, Phòng Đại Ni nhi cũng không nói gì, đi đến bếp giúp Vương thị hấp màn thầu.
Ngay khi đến giờ Mẹo, ba l*иg màn thầu của Vương thị đã được hấp chín, Phòng Nhị Hà và Phòng Ngôn cũng hái xong hơn 30 cân rau, họ chế biến ba cân rau thành món rau trộn. Nếu không phải vì tiền, Phòng Ngôn cảm thấy mình sẽ không thể kiên trì được nữa, quá mệt mỏi. Người dân lao động vất vả thật!
Nàng quyết định rồi, nhất định không thể đi theo hướng lãi ít tiêu thụ mạnh được, những thứ hiếm mới đắt đỏ, tăng giá là điều đúng đắn!
Khi đến thị trấn, trời vừa rạng sáng, Phòng Ngôn tính toán một chút, bây giờ chắc là mới khoảng năm đến sáu giờ sáng thôi. Mở cửa, lần này Phòng Nhị Hà không cần phải nói gì, đã có người tới mua rau. Phòng Ngôn nhìn người này rất quen, hai ngày trước hắn ta cũng tới đây mua đồ.
Vương thị vào sau bếp nấu cháo. Phòng Ngôn nhìn bóng lưng của Vương thị, trầm ngâm. Có phải là làm màn thầu ở bếp sau cũng được không? Vừa nấu vừa bán, không phải dậy sớm mà vẫn bán được những chiếc bánh nóng hổi.
Phòng Ngôn đang nghĩ ngợi thì đã nghe thấy người mua hàng trò chuyện với Phòng Nhị Hà.
"Lão bản hôm nay tới sớm thế, may mắn là ta đi bộ qua đây. Lại đây đi, cho tôi hai cân trước đã, rau của nhà các ngươi trồng tốt quá. Nam nhân nhà ta còn nói ăn xong thấy bớt mệt mỏi đấy." Nữ nhân kia đang nói chuyện phiếm với Phòng Nhị Hà.
Phòng Ngôn cũng nhân cơ hội trò chuyện với người nọ: "Đại nương, nhà ta đã bắt đầu bán đồ ăn làm sẵn, trong bánh bao thêm một ít rau dại, còn có rau trộn, cháo rau ngon của nương ta, ba văn tiền có thể ăn no rồi."
"Ai da, thế thì tốt quá, chờ ngày nào đó đại nương không muốn nấu cơm, ta tới nhà ngươi ăn nha!" Sau khi vị đại nương kia rời đi, lại có mấy người tò mò tới đây nhìn thử
Thấy trong chiếc màn thầu có ít rau dại, giá cũng không đắt, liền mua hai cái mang đi.
Hôm nay Cao Đại Sơn lại đến, trưa hôm qua hắn ta còn muốn tới đây ăn, nhưng thấy cửa hàng đã đóng cửa, Cao Đại Sơn đành phải quay về. Bây giờ hắn ta vừa mới đi bộ từ trong thôn ra trấn, chưa đi tới tiệm bánh bao mà tới thẳng nơi này luôn.
Vừa đến nơi, thấy nhà này bán cả màn thầu, còn thêm loại rau dại hôm qua mình ăn, hắn ta lập tức gọi bốn cái bánh bao, lại gọi thêm một bát rau dại, thấy bên cạnh có cháo, cũng gọi thêm một chén. Trong cháo không chỉ có rau dại mà còn được đánh trứng gà nên có giá một văn tiền một chén.
Mặc dù Cao Đại Sơn cảm thấy cháo hơi đắt, nhưng nghĩ đến cảm giác tràn đầy năng lượng sau khi ăn rau ngày hôm qua, hắn ta vẫn cảm thấy đáng giá. Ngày thường Cao Đại Sơn có thể dỡ hàng cho người ta hai lần nhưng vẫn còn chút sức lực, tới lần ba thì quá mệt mỏi rồi. Do đó, chỉ thỉnh thoảng hắn ta mới dỡ hàng ba lần, ngày thường chỉ dỡ hai lần thôi.
Có điều, ngày hôm qua, hắn ta đã dỡ hàng ba lần mà lại không thấy quá mệt mỏi. Sáng nay dỡ hàng hai lần, cũng không cảm thấy cánh tay vô cùng đau nhức. Vốn dĩ hôm nay Cao Đại Sơn đã định nghỉ ngơi, nhưng sau khi tỉnh dậy đi dạo một vòng, hắn ta cảm thấy mình còn có thể chống cự nên không nghỉ ngơi nữa, trực tiếp đi vào trấn tiếp tục làm công.
Mỗi lần bốc dỡ hàng hóa, tùy thuộc vào số lượng hàng hóa, cũng được cho khoảng mười văn tiền, cả ngày hôm qua hắn ta kiếm được ba mươi văn. Cho nên nếu tiêu một hai văn tiền mà có thể dỡ hàng thêm một lần nữa, Cao Đại Sơn vẫn cảm thấy rất đáng giá.
Với bốn văn tiền, hắn ta no nê, cảm thấy cơ thể tràn trề sức lực. Trước khi đi, hắn còn muốn mang theo một ít đồ ăn, nhưng nghĩ tới nơi làm việc không có chỗ để, đành từ bỏ.
Khi Cao Đại Sơn đang ăn, có mấy người ghé qua hỏi giá bánh bao, nghe nói giá màn thầu không cao, hương vị trau trộn cũng không tệ nên ghé vào ăn màn thầu và rau trộn luôn.
Phòng Ngôn yêu cầu cha nương làm hai loại đồ ăn, một món có tỏi và một món không tỏi. Dù sao thì cũng một số người không muốn ăn những thứ có vị tỏi. Ba mươi cái màn thầu hấp, đã nhanh chóng bán sạch mười cái, cái này không lo không bán được. Thứ mà Phòng Ngôn muốn đẩy mạnh tiêu thụ là cháo tự làm với rau dại và trứng. Thứ này còn không được hoan nghênh bằng rau trộn nữa. Sau khi có mấy người bước vào, họ thà xin một bát nước sôi còn hơn trả thêm một văn tiền để uống một bát cháo như vậy.
Phòng Ngôn nghĩ, xem ra sau này nên làm ít cháo lại. Có thể làm như lúc ở nhà, cho ít bột mì, phát miễn phí cho mọi người.
Đến sáu giờ, các món ăn gần như đã bán hết. Bởi vì Phòng Ngôn đã bảo Phòng Nhị Hà hô một câu như sau: "Mọi người đến mua đi, ngày mai giá sẽ tăng, hôm nay giá hai văn tiền, ngày mai giá năm văn tiền một cân nha."
Lúc trước đều do mọi người truyền tai nhau chuyện tăng giá, bây giờ Phòng Ngôn đã bảo Phòng Nhị Hà nói thẳng ra luôn.
Theo tâm tư của mọi người, ai ai cũng phải mua nó trước khi giá tăng. Thậm chí có người còn cảm thấy ngày mai phải qua xem ông chủ có tăng giá mới hay không!
Vừa rồi có người lúc rời đi còn nói như thế này: "Lão bản, ngươi không lừa được ta đâu, ta đi tới đi lui mấy ngày rồi, ngươi đều bán hai văn tiền, ta còn cảm thấy quá đắt, thật sự không biết sao mà lắm người mua như vậy. Hôm nay ta đã mua, ngày mai ta sẽ đến xem. Ngươi đã nói tăng giá thì hứa nhất định phải tăng đấy!"
Phòng Nhị Hà chưa biết phải đối phó với những nữ nhân này ra sao thì Phòng Ngôn đã nói: "Đại nương, ngài đừng lo lắng, ngày mai giá đồ ăn của chúng tôi nhất định sẽ tăng! Năm văn tiền, nhất định không bớt một xu."
“Ôi chao, mồm mép của tiểu cô nương này nhanh nhẹn quá, được, ngày mai đại nương sẽ đến xem.”
Có câu nói này, nhiều người không muốn mua cũng đến xem thử. Đặc biệt là một số khách quen đã nếm thử mùi vị của nhà nàng, còn muốn mua thêm vài cân. Nếu không phải Phòng Nhị Hà đã quy định một người chỉ có thể mua hai cân, mấy người kia thậm chí còn muốn lấy hết.
Chưa tới giờ Thìn, chút đồ ăn cuối cùng đã được bán hết. Vẫn còn hai cái màn thầu, rau trộn cũng không đầy một bát. Trừ cháo còn nhiều, những thứ khác đều gần như bán sạch.
Lúc này Vương thị và Phòng Nhị Hà cũng khá thoải mái, trong lòng họ rất vui, hai người muốn đợi thêm một lúc nữa, nếu không có ai đến thì họ sẽ đi về.
Không ngờ còn chưa kịp đóng cửa hàng, có hai người đã vội vàng chạy tới.
Hai người này không ai khác chính là Tôn Bác và Toàn Trung.
Tôn Bác chạy nhanh đến, vội vàng nói: "Ông chủ, đợi một chút, đúng đóng cửa vội. Đồ ăn của nhà ngươi đâu?"
"A? Đồ ăn hôm nay bán hết rồi." Phòng Nhị Hà nói.
“Nhanh như vậy!” Tôn Bác nghe được tin này thì cả người đều thấy không tốt.
Toàn Trung ở phía sau cũng đi tới, khuyên nhủ: "Chủ nhân, đồ ăn đã bán hết rồi, ngày mai chúng ta lại tới mua?"
“Ngươi hiểu cái gì? Đều tại ngươi, đã nói gọi ta dậy sớm một chút, thế mà không đánh thức ta." Tôn Bác quở mắng.
Trong lòng Toàn Trung kêu khổ, cái gì mà hắn không đánh thức thiếu gia chứ. Là cô nãi nãi ra lệnh, sợ ngài lại tới đây mua đồ ăn tiếp, làm hỏng dạ dày của mình mà.
“Đúng đúng đúng, thiếu gia, đều là lỗi của ta, đều là lỗi của ta.” Toàn Trung nhận lỗi liên tục.
Tôn Bác nhìn vào bên trong, thấy bàn ghế, liền hỏi: “Bên trong còn gì ăn không?” “Còn còn, còn có cháo rau trứng gà và hai cái màn thầu.” Phòng Nhị Hà nói.
"Cháo rau? Chẳng lẽ cũng là rau sam nhà ngươi trồng sao sao?" Tôn Bác hưng phấn hỏi.
Vừa vặn, Phòng Ngôn ban đầu đang giúp thu dọn đồ đạc ở phía sau, nghe vậy thì đi tới, trông thấy hắn là thư sinh đầu tiên đến mua rau ngày hôm đó, vui vẻ nói: “Đúng vậy, chúng ta còn hai cái màn thầu, bên trong cho thêm rau dại, thiếu gia, ngài có muốn một ít không?"
“Thật sao? Muốn muốn. Có bao nhiêu lấy bấy nhiều.” Tôn Bác nghe thấy có rau sam, vui vẻ nói.
"Được, hai người ngồi xuống trước đi, đúng rồi, ngài muốn mấy bát cháo, một hay hai bát?" Phòng Ngôn hỏi.
Tôn Bác trừng mắt nhìn Toàn Trung một cái, nói: "Hai bát đi. Ngày mai không thể đến muộn nữa."
"Vâng vâng vâng, thiếu gia, tiểu nhân nhớ rồi." Toàn Trung vội vàng nói.
Phòng Ngôn đưa cho Tôn Bác mấy chiếc màn thầu mà họ đã gói sẵn để đi đường, dọn cho hắn thêm hai bát cháo nóng, nói: “Hôm nay thiếu gia đến muộn, nếu ngài đến sớm hơn thì bánh bao vẫn còn nóng, bây giờ hơi lạnh rồi."
Tôn Bác cầm lấy chiếc màn thầu, cắn một miếng, nói: "Không sao, ta cảm thấy rất đúng lúc." Nói xong, hắn bắt đầu ăn màn thầu uống cháo.
Đang ăn, một cái bát nhỏ đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, trong bát là món rau trộn của Phòng Ngôn.
"Này, đây là phần hôm nay không bán hết, cho nên sẽ không tính tiền."
Hai mắt Tôn Bá sáng lên, nói: "Đa tạ."
Vương thị nghe được động tĩnh đằng trước, từ phía sau đi tới. Nghe thấy Phòng Ngôn nói là vị thiếu gia mua rau hôm đó, còn tưởng hắn muốn mua hết, quan tâm hỏi: "Vị thiếu gia này, mấy ngày trước ngươi ăn nhiều rau như vậy, thân thể có sao không?"
Nhắc tới chuyện này, Tôn Bác cảm thấy hơi mất tự nhiên.
"Hôm trước thiếu gia nhà ta ăn xong đã bị đau bụng vài lần. Rau nhà các ngươi trồng không có vấn đề gì chứ?" Toàn Trung lẩm bẩm. Hôm qua hắn bị cô nãi nãi dạy cho một bài học, hôm nay hắn không để mắt tới thiếu gia, thiếu gia lại tới đây ăn cơm, không biết về nhà có bị cô nãi nãi dạy dỗ thêm nữa không.
“Toàn Trung, câm miệng!” Tôn Bác tức giận khiển trách.
"Đều là do gã sai vặt trong nhà ngu dốt. Rau của nhà ngươi rất tốt, không có vấn đề gì, hôm qua chúng ta đã mời đại phu đến xem rồi, hắn nói đúng là ăn quá nhiều rau dại, nhưng bản thân rau dại thì không có vấn đề gì." Tôn Bác giải thích.
Vương thị vừa nghe Toàn Trung nói Tôn Bác bị đau bụng mấy lần, trong lòng còn âm thầm áy náy sợ hãi. Bây giờ biết tin đại phu nói không sao, đồ ăn nhà họ an toàn, bà mới thấy nhẹ nhõm.
"Không sao, không sao. Thứ này không thể ăn quá nhiều trong một lần được."
"Ừm, đúng vậy. Cảm ơn chủ quán." Tôn Bác chân thành xin lỗi. Hắn cũng biết hôm qua mình cho Toàn Trung đi mua hết đồ, nhưng cửa hàng không bán. Nhà này đúng là toàn người tốt.
“Hay là hôm nay đừng ăn, đợi mấy ngày nữa rồi quay lại?” Vương thị vẫn không an tâm lắm, muốn thu lại đồ ăn mình đã bán.
Tôn Bác vội vàng bảo vệ thức ăn trước mặt hắn, nói: "Điều này là không thể chấp nhận được, chủ tiệm, ngươi đã bán nó cho ta, ta cũng đã thanh toán tiền, không có lý do gì để lấy lại."
“Ta hoàn lại tiền cho ngươi?" Vương thị vui vẻ nói.
"Cái này cũng không được, ta đã trả tiền, nhất định phải ăn. Tất cả sách ta đọc, đều nhờ vào đồ ăn nhà ngươi đấy." Tôn Bác giải thích lý do cho sự khăng khăng của mình.
"A? Vị thiếu gia này cũng cảm thấy đồ ăn nhà ta giúp tập trung tinh lực sao? Con trai ta cũng nói như vậy." Vương thị vui vẻ nói.
"Ồ? Thì ra ta không phải là người duy nhất cảm thấy như vậy sao?" Tôn Bác cảm thấy hứng thú hỏi. Ngày đó lúc nghe Toàn Trung nói mình không có cảm giác gì, hắn còn rằng món ăn này chỉ có tác dụng với hắn thôi. Nhưng bây giờ xem ra, nó không chỉ có hiệu quả với mỗi bản thân.
"Đương nhiên rồi thiếu gia, ngày đó không phải nô tài đã nói với người rồi sao? Đại ca ta mỗi ngày ăn một chút, lúc đọc sách cũng có thể đọc thêm hai trang, gần đây tập trung rất tốt, nhị ca của ta cũng giống như vậy, đọc sách không mất tập trung nữa." Phòng Ngôn nhanh mồm nhanh miệng nói.
"Thật sự thần kỳ như vậy sao? Không phải ngươi nói bậy đấy chứ?" Toàn Trung vẫn là không thể tin được, ngày hôm đó ăn xong hắn còn buồn ngủ, cũng không cảm thấy vô cùng tỉnh táo, chỉ cảm thấy ăn rất ngon thôi. Hắn còn cho rằng thiếu gia nói dối, nghĩ như vậy liền liếc nhìn thiếu gia một cái. Không ngờ, thiếu gia lại bắt đầu trừng mắt nhìn hắn.
Được rồi, xem ra hắn lại nói sai nữa, hay là nên nếm thử thêm lần nữa? Nghĩ đến đây, Toàn Trung bắt đầu uống bát canh rau mà trước đó mình không muốn hớp một hớp. Sau khi uống xong, phân tích cẩn thận, quả nhiên có cảm giác rõ ràng. Chẳng lẽ trước đó vì quá buồn ngủ nên không cảm nhận được. Hắn nhấp một ngụm nữa, ừm, khá ngon.
Thấy Toàn Trung uống cháo không nói gì nữa, Tôn Bác mới mở miệng: "Ngại quá, gã sai vặt lại nói nhảm. Ta tin. Trước đây ta thường cảm thấy khó chịu khi đọc sách, nhưng sau khi ăn đồ ăn nhà ngươi, lúc đọc sách cũng thấy tỉnh táo hơn. Cho nên hôm nay mới muốn đến mua. Kết quả nó đã được bán hết rồi."
Nhìn thấy vẻ mặt tiếc nuối của Tôn Bác, Phòng Ngôn nói: “Thiếu gia, ngài đừng buồn. Từ nay về sau, nhà chúng ta ngày nào cũng bán đồ ăn sáng ở đây, thuận tiện bán một ít món ăn sẵn, ngày nào ngài cũng có thể đến ăn."
“Hả? Là thật đấy sao?” Tôn Bác ngạc nhiên nói.
"Đương nhiên là thật!"
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi, ngày mai ngươi phải để dành một ít cho ta. Không không không, hôm nay ta ngủ quên, ngày mai nhất định sẽ dậy sớm." Tôn Bác ngồi đó lầm bầm lầu bầu một mình.
Sau khi hắn và Toàn Trung ăn xong, họ trở lại nhà của dượng. Gia đình dượng hắn là lí chính của trấn này, làm ăn rất lớn. Nếu không thì hồi đó cô cô Tôn Bác cũng không lấy người này.
Vừa bước vào cửa, hắn đã bị cô cô gọi đi.
"Bác ca nhi, mới sáng sớm cháu đi ra ngoài làm gì? Không phải tối hôm qua ta đã nói với cháu, hôm nay nghỉ ngơi thật tốt, không cần ra ngoài hay sao, tại sao lại không nghe lời thế hả? Hôm qua đã đau bụng rồi, lỡ có chuyện gì xảy ra thì ta phải giải thích thế nào với bà nội và cha nương cháu đây?" Vẻ mặt Tôn thị đầy vẻ bất đắc dĩ nói.
Chu Khang cũng nói: "Đúng thế, Bác ca nhi, nghe lời cô cô nói đi, đừng để lão thái quân trong huyện thành lo lắng. Có yêu cầu gì, cứ nói cùng dượng."
Nhà Tôn thị là gia đình giàu có trong huyện thành, Tôn Bác lại là trưởng tôn trong nhà, địa vị tôn quý, nếu như Tôn Bác xảy ra chuyện gì ở chỗ này, hắn ta cũng không chịu trách nhiệm nổi.
Tôn Bác cau mày nói: "Dượng, cô cô, cháu không sao, chỉ là gần đây cháu đã phát hiện ra một loại thuốc tốt để chữa khỏi bệnh của mình."
“Hả? Thuốc tốt? Chắc mắc bệnh gì thế?” Tôn thị quan tâm hỏi.
Tôn Bác suy nghĩ một chút rồi nói: "Cô cô cũng biết bình thường cháu không đọc sách được, một khi đọc sách là sẽ thấy chóng mặt buồn nôn. Nhưng sau khi uống loại thuốc tốt đó, triệu chứng này đã biến mất. Cô cô, nếu là người, người có đồng ý cho cháu dùng không?"
Tôn thị lập tức nói: "Đương nhiên rồi, dù thuốc đó có đắt tiền như thế nào, chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh của ngươi, dì nhất định sẽ nguyện ý mời người ta tới."
Lời nói này của Tôn thị không có chút giả dối nào, hoàn toàn thật lòng muốn tốt cho Tôn bác. Đối với một nữ nhân, chỉ khi nhà mẹ đẻ của mình thịnh vượng, thì bản thân mới có thể có địa vị trong nhà chồng, được người khác tôn trọng.
"Ừm, cô cô, loại dược liệu kia cũng không đắt, là loại rau dại ngày trước cháu ăn đấy." Tôn Bác nói.
Tôn thị dường như không hiểu cháu mình đang nói gì, bà lặp lại lần nữa: "Cháu nói cái gì? Rau dại hôm trước? Loại rau dại cháu ăn vào bị tiêu chảy kia ư? Làm sao có thể chứ?"
"Tất nhiên là có thể, kể từ khi ăn loại thức ăn đó, cháu có thể đọc sách được rồi." Tôn Bác tiếp tục nói.
Tôn thị cau mày, nói thật, lúc đầu nghe cháu trai bắt đầu đọc thi thư, hơn nữa còn đọc cả đêm, bà rất vui mừng. Nhưng sau đó, khi Tôn Bác bắt đầu đau bụng, bà dường như quên mất điều này, dồn mọi suy nghĩ vào người cháu trai.
Học được hay không chỉ là thứ yếu, còn sức khỏe thể chất mới là điều quan trọng nhất.
Tôn thị nghĩ tới sáng hôm qua Toàn Trung chạy đi mua loại rau đó, mình còn vội vàng kêu nhà bếp vứt đi.
Về phần Tôn Bác, khi nghe tin rau dại tối qua bị cô cô vứt đi, hắn cảm thấy hơi không vui, nhưng cũng không kêu ca gì, chỉ nghĩ hôm nay đi mua lại là được.
Có điều lúc hắn đang đọc, triệu chứng kia lại xuất hiện. Mặc dù không còn khó chịu như trước, nhưng chữ trong sách không thể đi vào đầu được.
Vì lý do này, hắn còn bảo Toàn Trung ra góc vườn tìm kiếm những loại rau dại như nhà kia. Mặc dù Toàn Trung không muốn đi, muốn bí mật nói với cô nãi nãi, nhưng cuối cùng bị Tôn Bác ép buộc, Toàn Trung vẫn phải đi tìm.
Khi Toàn Trung đưa nguyên liệu về, Tôn Bác đã yêu cầu đầu bếp làm lại món kia. Hóa ra các loại rau dại tuy giống nhau nhưng hương vị thì chênh lệch rất lớn. Hoàn toàn không có tác dụng như của nhà Phòng Ngôn.
Vì mớ hỗn độn này mà tối qua khi Tôn Bác đi ngủ thì đã giờ muộn rồi. Nghĩ đến việc dậy sớm để đến cửa hàng nhà Phòng Ngôn mua rau, Tôn Bác đã bảo Toàn Trung sáng sớm mai hãy đánh thức hắn dậy.
Toàn Trung đúng là tỉnh dậy rất sớm, nhưng nghĩ đến thân thể của thiếu gia và lời nói của cô nãi nên không dám đánh thức thiếu gia. Về phần Tôn Bác, bởi vì tối hôm qua đi ngủ muộn, cả ngày hôm qua bị tiêu chảy liên tục, thân thể có chút suy nhược, cho nên mới dậy muộn một chút.
Khi cả hai vội vàng chạy đến cửa hàng của Phòng Ngôn, Phòng Nhị Hà đã sắp đóng cửa rồi.
Chu Khang nghe Tôn Bá nói như vậy, vô cùng kinh ngạc, hỏi: "Có chuyện như vậy? Rau dại nhà họ thật sự thần kỳ như vậy?"
Tôn Bác gật đầu nói: "Quả thật rất thần kỳ, nhưng không phải ai cũng như vậy. Sau khi cháu ăn nó, những đám mây mù trước mắt dường như đã tan biến. Toàn Trung ăn xong thì không có cảm giác đấy, phải không, Toàn Trung?”
Toàn Trung cũng sợ cô nãi nãi nghe thấy mình đưa thiếu gia ra ngoài ăn rau dại lại trách mắng mình, nên khi nghe thấy mình được nhắc đến, hắn vội nói: "Đúng là như thế, tiều nhân không cảm thấy như vậy. Có điều, mặc dù thần kỳ như cảm giác của thiếu gia, nhưng tiểu nhân cho rằng rau đó quả thực rất ngon. Ăn xong cả người đều thoải mái sảng khoái. Về phần xua tan mây mù thì vẫn chưa thấy gì, lúc đọc sách thi cử của thiếu gia cũng không ngấm được chữ nào.”
Chu Khang suy nghĩ nhiều hơn, hắn ta nhíu mày, nói: “Các ngươi nói xem, đồ ăn đó có cho thêm đồ vật khác vào không? Thứ khiến tinh thần người ta phấn khởi, nghiện ngập thì sao?”
“Không đâu.” Tôn Bác nói rất chắc chắn, “Thứ nhất, giá bán của rau dại không cao, nếu thêm loại dược liệu kia khẳng định sẽ không rẻ như vậy, thứ hai, loại rau dại này cũng không phải loại cảm giác gây nghiện kia, ngược lại rất thoải mái. Cuối cùng, hôm qua cô cô cũng ở nhà, đại phu xem bệnh cho ta đã nói món ăn này không có vấn đề gì."
“Đúng là vậy sao, phu nhân?” Một thứ có thể cho phép thư sinh đọc nhiều sách hơn, tiếp thu nhiều kiến
thức hơn, giá trị đó, không thể nói là không lớn. Nhất định phải xác nhận một chút. Hơn nữa, nếu có chuyện gì xảy ra với cháu ruột của tức phụ nhà mình, hắn ta cũng không chịu trách nhiệm được.
Tôn thị gật đầu nói: "Đúng vậy. Có điều, hôm qua thϊếp thấy Bác ca nhi bị đau bụng mấy lần nên mặc dù lang trung kia có nói không sao, ta cũng không dám cho Bác ca nhi ăn tiếp."
"Ừm, phu nhân cũng vì nghĩ đến thân thể của Bác ca nhi thôi." Chu Khang gật đầu, cảm thấy tức phụ nhà mình làm rất đúng.
Thấy trượng phu tán thành, Tôn thị cũng cười theo. Bà liếc nhìn Tôn Bác hỏi: "Sáng sớm cháu và Toàn Trung đã đi ra ngoài, có phải đến cửa hàng đó để mua rau dại không? Nếu mua thì để vào phòng bếp lớn đi, đồ vật thần kì như vậy, ta cũng không dám ngăn ngươi ăn, chẳng qua sau này nên khống chế số lượng. Đừng tham lan, nếu không ngươi sẽ bị đau bụng như hôm qua đấy."
Tôn Bác cúi đầu nhận lỗi với Tôn thị, nói: “Đa tạ cô cô thông cảm. Có điều mặc dù sáng nay cháu và Toàn Trung đi mua rau nhưng người ta đã bán hết rồi, chúng cháu cũng không mua được. Tuy nhiên, màn thầu hấp rau dại và cháo rau dại ở đó cũng rất ngon, bây giờ cháu vẫn cảm thấy đầu óc cực kì tỉnh táo."
Tôn thị nghe xong thì thấy đáng tiếc, bà vẫn chưa được nếm thử thứ này.
Tôn Bác không đợi Tôn thị nói chuyện, lại bổ sung thêm một câu: "Dượng, cô cô, tiểu chất muốn lợi dụng chút tinh lực này để ôn tập thật tốt, cho nên, trước mắt cháu sẽ ở đây một thời gian nữa."
Tôn thị nghe Tôn Bác nói vậy, không đợi trượng phu mở miệng, bà đã nói trước: “Được được, cháu đi đọc sách nhanh đi, thi cử là chuyện lớn. Có gì thì sau này chúng ta nói tiếp.”
…
Chờ Tôn Bác và Toàn Trung cơm nói xong xuôi, Phòng Nhị Hà lập tức đóng cửa hàng, mấy người ở trong thu dọn đồ đạc. Mang số cháo dư về nhà.
Trên đường về thôn, tình cờ nhìn thấy Phòng Tam Hà quay về thôn, không biết ra ngoài làm gì.
“Ai da, nhị ca nhị tẩu, sáng sớm đi làm gì vậy?” Phòng Tam Hà nhìn Phòng Nhị Hà, Vương thị, lại nhìn qua Phòng Ngôn đang ngồi trên xe đẩy.
Rốt cuộc, hơn ba giờ đã tỉnh, hiện tại cũng gần tám giờ rồi, Phòng Ngôn buồn ngủ đến mức không mở mắt nổi. Nhưng sau khi nghe Phòng Nhị Hà nói, nàng vẫn mở to mắt. Nhìn một cái, không quen biết.
Thấy tam đệ nhà mình, Phòng Nhị Hà nói: "Cùng tẩu tử của ngươi đi lên trấn bán chút đồ đi."
“Bán đồ? Nhị ca làm ra đồ vật mới lạ gì à, cho đệ đệ xem trước một chút đi!” Phòng Tam Hà nhìn lên xe.
Phòng Nhị Hà cau mày nói: "Không có gì, đã bán hết rồi. Ta và nhị tẩu của ngươi phải dậy từ sớm, không có thời gian nói chuyện với ngươi. Ngươi mau về nhà đi. "
Trước giờ ông chưa bao giờ thân thiết với người đệ đệ này, khi còn nhỏ đệ đệ này luôn thích bắt nạt ông, lúc gặp chuyện là đi tìm cha nương cáo trạng, vì thế, Phòng Nhị Hà bị đánh rất nhiều lần. Về sau có thêm chuyện của Trương thị. Mối quan hệ giữa hai người đã giảm xuống đến mức đóng băng rồi.
Phòng Tam Hà nghe vậy thì không vui, lẩm bẩm: "Hừ, còn có thể làm ra được thứ tốt đẹp gì chứ? Nếu có bản lĩnh thật sự, đã có thể khiến mọi người quay lại rồi. Ai thèm xem! Còn mang theo đứa con gái ngốc nghếch, ta còn cảm thấy nó đã trở nên thông minh hơn rồi chứ, không phải vẫn là kẻ ngốc hay sao." Nói xong, hắn ta xoay người muốn rời đi.
"Đứng lại!" Vương thị hét lên, "Tiểu thúc, sao ngươi có thể nói chất nữ của ngươi như vậy? Nhị Ni nhi nhà ta đã khỏi bệnh từ lâu rồi!"
Phòng Ngôn chưa từng thấy Vương thị mất bình tĩnh như vậy, nàng giật mình, sâu ngủ cũng chạy mất.
Phòng Tam Hà không ngờ nhị tẩu lại hung dữ như vậy, ngày thường trông bà rất dịu dàng hào phóng. Trông thấy nhìn nhị ca, nhị tẩu đang nhìn mình bằng ánh mắt hung dữ như vậy, hắn ta cũng rùng mình. Nhưng nghĩ đến chuyện từ nhỏ mình luôn bắt nạt Phòng Nhị Hà, hắn ta lập tức phản ứng lại.
"Hung dữ cái gì chứ? Ta còn nói sai hay sao, đồ ngốc chính là đồ ngốc thôi.” Phòng Tam Hà vẫn cứng cổ, dáng vẻ thiếu đánh.
Lúc này người qua đường trong thôn và người nghe được động tĩnh bên ngoài đều đi ra, mọi người vây quanh cũng không lớn tiếng, chỉ nhìn xem chuyện gì đang xảy ra, thỉnh thoảng lại người chung quanh xì xào bàn tán vài câu.
"Con gái của nhà Nhị Hà là đứa ngốc đấy”, “À, là đứa ngốc đó à, lúc trước ta cũng nghe nói, nhưng chưa thấy người thật bao giờ " "Nhìn qua cũng không giống đứa ngốc" "Không phải mấy hôm trước đã nói nàng hết bệnh rồi sao?"...
Phòng Nhị Hà nghe thấy Phòng Tam Hà nói vậy, cộng thêm tiếng xì xào của người trong thôn, ông vô cùng tức giận, từ từ đặt xe xuống, đi về phía trước, nói với Phòng Tam Hà: "Tam Hà, ta không ngờ đệ lại nói về chất nữ nhà mình như vậy! Nhị Ni nhi nhà ta đang hẳn hoi, cũng bị nhà các đệ làm hỏng hết thanh danh rồi. Lúc ở bên ngoài mà đệ không quan tâm đến thanh danh của cháu gái như vậy, rốt cuộc đệ muốn thế nào?"
Lúc này, Phòng Nhị Hà vẫn còn bận tâm đến chút tình huynh đệ trước kia.
Lúc đầu Phòng Tam Hà có hơi sợ hãi, lúc nghe những người xung quanh thảo luận, hắn ta đột nhiên trở nên ngông cuồng hơn: "Ta nói cái gì, không phải ta nói sự thật thôi sao?"
“Ngươi nói thêm một câu nữa, cẩn thận ra đánh ngươi đó!" Nói xong, Phòng Nhị Hà dùng một tay nắm lấy quần áo Phòng Tam Hà, uy hϊếp hắn ta.
Những người xung quanh lại bắt đầu xôn xao: “Ôi chao, Nhị Hà bị làm sao vậy, đi tìm Thiết Trụ đi.” “Lời nói của Tam Hà thật quá đáng, sao có thể nói cháu gái của mình như vậy được?” “Không biết hai huynh đệ này có đánh nhau không" ….
Thấy người xung quanh tụ tập càng ngày càng nhiều, Phòng Ngôn cũng xuống xe. Hô to với Phòng Nhị Hà: "Cha."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều im miệng, lẳng lặng nhìn nàng.
Ngong: siêu dài luôn á mọi người -__-
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Làm Ruộng Giúp Người Ta Giàu Có
- Chương 25: