“Nếu có người cảm thấy ngon, muốn mang về cho người thân thì sao?” Vương thị hỏi.
Phòng Đại Lang suy nghĩ một chút, kiên quyết nói: "Thế cũng không được, nhiều nhất là hai cân, nếu có người muốn mua của nhà chúng ta để bán giá cao cho người khác, vậy thì không tốt."
“Thật sao? Có loại người như vậy à?" Lúc này Phòng Đại Ni nhi cuối cùng cũng lên tiếng vào.
Phòng Đại Lang gật đầu nói: "Có thật đấy. Cha mẹ, mọi người không biết là sau khi ăn món này sẽ có tác dụng khiến người ta tỉnh táo sao, ăn xong còn có thể đọc thêm vài trang sách nữa đấy.”
"Thật à, Đại Lang, vậy sau này cơn ăn nhiều một chút!" Vương thị hào hứng nói.
"Mẫu thân, vẫn là câu nói kia, ăn nhiều chưa chắc có lợi, nhưng ăn một chút vẫn có tác dụng. Ta nghĩ Nhị Lang cũng như vậy, hôm nay tinh thần của nó tập trung khá tốt, không nghĩ tới chuyện khác, hơn nữa cũng không mơ màng buồn ngủ nữa."
“Ai da, đây thực sự giống như cỏ thần rồi." Vương thị nói.
"Nói là thảo dược thần thánh thì hơi khoa trương, nhưng quả thật nó có tác dụng tỉnh táo. Thử tưởng tượng xem, nếu người ta mua về phát hiện món ăn hai văn tiền một cân vừa ăn ngon vừa tốt, nương nghĩ đi, đến lúc đó sẽ có bao nhiêu người muốn mua nó? Đặc biệt là những thư sinh kia, có thể học thêm kiến
thức, giữ cho đầu óc minh mẫn, cho dù hai mươi văn tiền bọn họ vẫn sẽ mua thôi. Ngoại trừ các thư sinh, con nghĩ những người làm công việc thể chất cũng ở trong thanh cũng rất cần nó. Sau một ngày làm việc, không quá mệt mỏi, còn có thể giao nhiều hàng hơn, chuyển nhiều thứ hơn, ai mà không muốn?" Phòng Đại Lang bắt đầu phổ cập tác dụng của loại rau dại này cho Phòng Nhị Hà và Vương thị.
Vương thị gật đầu nói: "Đúng vậy, mấy ngày nay nương cũng cảm thấy thân thể rất thoải mái, đi một quãng đường dài như vậy cũng không thấy mệt, chỉ là buổi tối hơi mệt mỏi mà thôi."
Phòng Nhị Hà cũng gật đầu đồng ý, ngạc nhiên nói: "Điều này có nghĩa là đồ ăn của chúng ta bán càng nhiều thì càng tốt hay sao?"
Phòng Đại Lang khẳng định gật đầu, nói: “Chắc chắn rồi.”
“Cho nên, cha nương, chúng ta có thể tăng giá.” Phòng Ngôn xen mồm vào.
Phòng Đại Lang có chút hứng thú nhìn Phòng Ngôn, hỏi: "Tiểu muội, thế muội nghĩ nên tăng giá cả lên như thế nào? Mấy ngày nay các ca ca tỷ tỷ đều không theo cha mẹ đi bán rau, muội đi rồi, chắc là cũng biết một ít."
Phòng Ngôn thấy Phòng Đại Lang muốn nghe ý kiến của mình, lập tức hắng giọng nói: "Ngày mai không thể lên, quá đột ngột. Ngày mai, muội sẽ nói ba ngày đầu tiên là để nếm thử, giá rẻ, ngày mốt sẽ bắt đầu trở lại giá cả bình thường! Giá bao nhiêu một cân à... Muội thấy năm văn tiền một cân là được.”
"Năm văn tiền?! Muội muội, miệng muội lớn quá rồi đấy." Phòng Đại Ni nhi bị lời nói của Phòng Ngôn làm cho kinh sợ, giọng nói cũng bất giác cao lên.
Phòng Ngôn nghĩ thầm, muội vẫn cảm thấy quá rẻ đây này, tính tiền thuê nhà, chi phí điện nước, không còn dư thừa gì cả!
Phòng Đại Lang thầm nghĩ, năm văn tiền à... Xét về tác dụng của loại món ăn này, quả thực không đắt, nhưng xét mức độ tiêu dùng trong trấn, hắn vẫn cho rằng nó hơi đắt.
"Tiểu muội, muội có ý kiến
gì khác không?"
“Đúng thế, muội cảm thấy chúng ta đã có cửa hàng rồi, người bên cạnh đều mở quán rượu này nọ, tại sao chúng ta không bán chút thức ăn? Hôm nay cũng có một đại ca ăn ngay trong quán mà, một cân rau có thể làm năm sáu bát, chúng ta bán một bát bán một văn tiền là được!" Phòng Ngôn đưa ra một ví dụ cho mọi người nghe.
"Ồ? Có chuyện như vậy à." Phòng Đại Lang cũng bắt đầu suy nghĩ, sau khi được Phòng Nhị Ni nhi nhắc nhở, hắn đột nhiên nghĩ đến vấn đề tiền thuê nhà, còn chưa đầy một tháng nữa sẽ đến hạn. Nhưng tốt nhất không nên bỏ trống tháng này, phải sử dụng thật hợp lý. Nếu hiệu quả tốt, tiếp tục gia hạn hợp đồng thuê cũng không phải là không thể.
Nếu chỉ bán rau, đi chợ tìm đại mấy quầy hàng, trả vài văn tiền là bán được, không cần phải chiếm một cửa hàng tốt như vậy.
Bây giờ mặt tiền cửa hàng chưa hết hạn, nên tận dụng nó!
"Nếu chỉ bán loại rau trộn này, làm sao có thể mang nó đi bán? Làm sao người ta có thể đến mua được?" Phòng Đại Ni nhi nói ra nghi vấn của bản thân.
Phòng Nhị Lang tiếp tục: "Không phải mấy hôm trước chúng ta đã ăn rau dền dại và rau lông lợn sao? Những thứ này cũng có thể làm rau trộn để bán, ăn cũng rất ngon."
“Nhưng mà, miếng đất kia của nhà ta không có nhiều rau dền dại, rau lông heo cũng không dài lắm." Vương thị vặn lại.
Phòng Nhị Lang mở to mắt, nói: "Vậy chúng ta cứ chuyển một số cây từ những nơi khác đến, trồng chúng ở đó là được rồi!"
Phòng Ngôn liếc nhìn Phòng Nhị Lang, thầm nghĩ, tại sao đầu óc của hắn lại tốt như vậy? Ngoài việc học tập ra, những chuyện khác đều rất linh hoạt! Sinh ra ở cổ đại thì thật đáng tiếc, nếu ở hiện đại thì có thể làm ăn buôn bán rồi.
"Con cảm thấy ý tưởng của nhị ca rất hay, chúng ta đi ra ruộng chuyển một ít rau sam và rau dền dại qua đây đi." Phòng Ngôn nhìn Phòng Nhị Lang, nói.
"Nhưng chuyển nó tới đây rồi, liệu còn hiệu quả nữa không?" Vương thị hỏi.
"Không đâu, cha đã nói rồi, là vấn đề của đất, chuyển bọn họ qua đây, mấy ngày sau chắc chắn có thể dùng được!" Phòng Ngôn cười nói. Nghĩ thầm, cho dù nó không có hiệu quả, nàng cũng sẽ làm cho nó hiệu quả hết. Phòng Ngôn đang định pha loãng linh tuyền ra để đi tưới rau!
Phòng Đại Lang vui mùng nhìn cả nhà cùng nhau thảo luận mọi chuyện, mỗi người đều có ý kiến
của riêng mình, ai cũng có thể đưa ra một số quan điểm, điều này rất tốt. Đề nghị vừa nãy của muội muội thật tốt.
"Con thấy ngoại trừ bán rau trộn ra, buổi sáng nương cũng có thể làm một ít mì phở, nấu một nồi cháo. Chúng ta hãy bán một ít đồ ăn sáng trong cửa hàng nữa."
“Ý tưởng này của đại ca rất tốt, lúc nương làm bánh bao có thể thêm chút rau dại, nấu cháo cũng thêm vào. Không đúng, có thể làm bánh bao nhân rau dại mà!” Nói tới đây, Phòng Ngôn đột nhiên nhớ ra, bản thân đã quên mất một loại rau dại quan trọng, cây tể thái!
*Cây tể thái:
Cây tể thái có thể làm bánh bao, nghĩ thôi mà nước miếng của Phòng Ngôn sắp chảy ra rồi. Không được, chiều nay phải ra ruộng đào cây tể thái về. Buổi tối nay nàng muốn ăn bánh bao nhân tể thái!
"Ha ha, dựa theo lời con nói, cửa hàng của chúng ta sẽ trở thành cửa hàng rau dại mất. Bánh bao rau dại, màn thầu rau dại, cháo rau dại, rau dại trộn." Vương thị cười nói.
Phòng Ngôn nghe thấy, đôi mắt sáng lên nói: "Nương thật thông minh, cửa hàng của chúng ta không phải sẽ là một Quán Dã Thái (rau dại) giống như những gì nương nói sao?"
“Quán Dã Thái? Tên này được, con thấy cái này cũng hay, cha, ngài cảm thấy thế nào?” Phòng Đại Lang nhìn Phòng Nhị Hà nói.
"A? Nương chỉ thuận miệng nói vậy thôi, không thể coi là thật được." Thấy con gái và con trai đều đồng ý, Vương thị có chút ngượng ngùng nói.
Phòng Nhị Hà suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Tại sao không được, ta cảm thấy tên của nương con cũng không tệ."
"Vậy cha mẹ cảm thấy thế nào về ý tưởng của đại ca?" Phòng Ngôn thúc giục. Nàng thầm nghĩ, trong nhà có người thông minh dẫn dắt đúng là quá tốt, truyền thuyết nàng làm tiên đồng cho thần tiên, sau này có thể thông qua Phòng Đại Lang để làm được nhiều việc hơn.
Nếu Phòng Đại Lang là người ngu ngốc cứng đầu, có thể nàng đã gặp rắc rối rồi.
Vì vậy, bây giờ nàng phải chú ý đến lời nói của Phòng Đại Lang, kiên quyết ủng hộ hắn.
“Các con đều nói như vậy, mẫu thân cũng không có lý do gì để không đồng ý.” Vương thị liếc nhìn Phòng Nhị Hà nói.
Phòng Nhị Hà cau mày nói: "Ý tưởng thì hay rồi, chẳng qua dù nói như vậy nhưng nương con sẽ mệt mỏi. Ta thấy trước mắt không bán bánh bao, chúng ta cứ hấp màn thầu thô đi bán là được. Nếu chuyện làm ăn tốt đẹp, đến lúc đó hãy làm bánh bao.”
“Cha nó à, không sao đâu, chút này thì có gì mà mệt mỏi. Hiện tại chúng ta không có nhiều tiền bạc, ta chỉ cần dậy sớm thôi mà, bán xong chúng ta về nhà nghỉ ngơi cũng thế." Vương thị nhìn Phòng Nhị Hà. Nghe ông đau lòng cho mình, trong lòng bà cũng cảm thấy rất ngọt ngào. Bà biết lựa chọn ban đầu của mình là đúng mà. Dù Phòng Nhị Hà nghèo nhưng ông không bao giờ để bà khổ sở.
"Cái đó cũng không được, trước tiên cứ bán đi đã, về sau làm ăn thuận lợi rồi nói." Phòng Nhị Hà kiên quyết không đồng ý. Việc làm ăn chưa biết ra sau, trước mắt không nên để tức phụ mệt mỏi.
Tuy trong lòng Vương thị ngọt ngào nhưng cũng có chút lo lắng, nói: "Cha nó, mấy ngày nay ta đã suy nghĩ kỹ, ta vẫn muốn cho Đại Lang, Nhị Lang đi học. Dù đại ca nhà mẹ đẻ ta đã đọc sách nhiều năm như vậy, chỉ thi tới đồng sinh, nhưng mọi người đều kính trọng huynh ấy, đi sao chép sách cho người khác cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền, cũng có thể kiếm tiền bằng cách viết câu đối, ta muốn con trai nhà ta cũng giống như cữu cữu của nó, ta không muốn sau này chúng phải vất vả.”
Nói đến đây, mọi người đều im lặng.
Vương thị tiếp tục nói: "Cả Đại Lang và Nhị Lang đều đã học vài năm, ta không muốn chúng nó bỏ cuộc. Dù nói một hoặc hai năm sau có thể bù đắp được nhưng đại ca ta bỏ học mấy năm, sau này lúc có thời gian thì không thể thi đậu tú tài được nữa. Tiên sinh cũng từng khen ngợi Đại Lang nhà ta rồi, người ta nói nếu nó học thêm một hai năm nữa, sẽ có hy vọng thi đậu đồng sinh. Cho nên cha nó à, chúng ta mệt một chút thì mệt một chút, chỉ cần hài tử tốt là được."
Qua hồi lâu, Phòng Nhị Hà không nói gì, Phòng Đại Lang, Phòng Nhị Lang cũng im lặng. Ngay cả Phòng Đại Ni nhi, nghĩ đến cữu cữu của mình được người khác tôn trọng, cũng không nói gì được.
Trước nay Phòng Ngôn chưa bao giờ nghĩ đến việc để hai ca ca của mình từ bỏ khoa cử, trong hoàn cảnh của thời cổ đại, họ phải học tập, phải thi cử! Ngay cả khi không thể thi đậu tiến sĩ, cử nhân, hay tú tài, thậm chí là một đồng sinh nhỏ nhỏ. Nhưng trong mắt người khác, chỉ cần ngươi là người đọc sách, mọi người đều sẽ coi trọng, liếc mắt nhìn ngươi một cái!
Hơn nữa nàng cũng cảm thấy hai ca ca của mình không giống loại người thi không đỗ. Mặc dù Phòng Nhị Lang không thích học tập, còn cà lơ phất phơ, nhưng đầu óc của hắn không ngu ngốc như vậy. Nếu không thi đậu tú tài thì làm đồng sinh cũng tốt! Cho dù tệ hơn nữa, học thêm mấy chữ, biết cách tính sổ, trở thành một tiên sinh trướng phòng cũng giỏi rồi!
Tuy nhiên, những gì Phòng Nhị Hà nói cũng có lý. Mặc dù nàng cũng như Phòng Đại Lang đều tin tưởng vào công việc kinh doanh của nhà mình, thậm chí còn tự tin hơn Phòng Đại Lang, bởi vì loại rau dại này phát triển ra sao, nàng là người rõ ràng nhất. Đồ ăn có tiên khí, tất nhiên không giống với nhà khác!
Nhưng buôn bán sẽ có lỗ lãi. Lỡ không được thì sao?
Bọn họ cứ lỗ mãng, hấp tấp chuẩn bị một đống đồ lớn, lỡ không có ai mua, hoặc rơi vào tình trạng chứ nhìn ngắm rồi đi thì nên làm gì? Chẳng phải là phí công mất mấy ngày à?