Lương Thư Sơn thấy nàng nguyền rủa người ta như vậy, liền kéo đệ đệ lùi ra sau, tránh khi người ta nổi giận đánh nhau lại vạ lây đến mình.
Tên tiểu nhị quả nhiên tức giận: “Đừng tưởng ngươi là nữ nhân mà ta không dám đánh ngươi.”
Xắn tay áo lên định động thủ, Ôn Trúc Thanh hừ lạnh: “Ta không chấp nhặt với ngươi, kẻ dơ bẩn như ngươi, không xứng động vào bổn cô nương. Bảy ngày nữa mà không đóng cửa, ta sẽ viết ngược tên Ôn Trúc Thanh lại, đừng có đến cầu xin ta là được.”
Ôn Trúc Thanh ngạo nghễ xoay người rời đi, chọc cho tên tiểu nhị tức muốn gϊếŧ người, nếu không phải còn khách khứa, nhất định phải dạy cho nàng một bài học.
Kẻ nghèo hèn thì cứ nghèo hèn, bày đặt mưu mô quỷ kế muốn lừa ăn lừa uống, tưởng hắn ta mù sao?
Không ăn được ở tửu lâu, thì ăn hàng quán ven đường vậy, hai bát mì Dương Xuân, mỗi bát tám văn tiền, bát rất to, nước dùng bằng canh gà, ngửi thôi đã thấy thơm, điểm xuyết hành lá, rưới thêm một thìa dầu mè, cũng là một món ngon khó tìm.
Tiểu Ngũ và Ôn Trúc Thanh ăn chung một bát, Lương Thư Sơn tuy tuổi còn nhỏ, nhưng ăn rất nhiều, một bát lớn húp soàn soạt xuống bụng, suýt nữa rơi lệ, cảm giác no bụng thật hạnh phúc.
“Ngon không?”
“Ừm, ngon.”
“Nợ ta tám văn tiền, ghi sổ cho ngươi đấy, sau này gấp đôi trả lại cho ta.”
Lương Thư Sơn thấy nàng cười tủm tỉm, chẳng có chút từ ái nào, thật là xấu xa.
“Ngươi, nữ nhân này, thật là keo kiệt, dựa vào đâu mà ta nợ ngươi?”
“Ta đâu phải người thân của ngươi, ngươi ăn của ta, uống của ta, còn mắng ta, bày sắc mặt cho ta xem, ta phải hèn mọn đến mức nào, mới cung phụng ngươi ăn ngon mặc đẹp, nuôi ngươi béo tốt rồi để ngươi quay lại cắn ta sao? Ta không muốn nuôi ong tay áo, có thể cho ngươi mượn tiền để ăn no, ngươi nên cảm ân đái đức, sau này gấp đôi trả lại cho ta, nếu không ta cũng chẳng cho mượn đâu.”
“Trả ngươi, trả ngươi gấp mười lần được chưa.”
Ôn Trúc Thanh mừng rỡ: “Được đấy, gấp mười lần a, ngươi nhớ kỹ đấy, lời nói gió bay, phải lập giấy trắng mực đen.”
Ôn Trúc Thanh thật sự tìm giấy bút, bắt Lương Thư Sơn ký tên, đến khi trưởng thành sẽ trả lại Ôn Trúc Thanh gấp mười lần số tiền nuôi dưỡng.
Tiểu Ngũ thấy hai người cãi nhau ồn ào, cũng cười ngây ngô theo.
Chọc cho Lương Thư Sơn giậm chân, tiêu cơm xong, bắt đầu đi mua sắm.
Trong tiệm may, nàng mua hai bộ quần áo giày dép, từ trong ra ngoài đều mua sắm chỉnh tề, dùng loại vải bông mịn thượng hạng, một bộ hết một trăm văn tiền.
Tiểu Ngũ cũng được mua quần áo giày dép mới, còn mua thêm hai chiếc chăn bông mới, đắp ban đêm cho thoải mái.
Sau đó lại đi mua lương thực, toàn là gạo tẻ, gạo nếp loại tinh, tuyệt nhiên không mua loại thô như cao lương, kê.
Kiếp trước ăn uống đã quen cả Nam lẫn Bắc, gạo cũng ăn, mì cũng ăn, Ôn Trúc Thanh lại mua thêm mười cân bột mì, dầu muối tương dấm cũng mua rất nhiều, chất đầy xe.
Lại mua cho Tiểu Ngũ bánh ngọt và kẹo, chất đầy trở về.
Lương Thư Sơn lặng lẽ nhìn, ngón chân bị đá đυ.ng vào đau điếng, giày của hắn cũng rách rồi, nữ nhân này cũng không mua cho hắn.
Ôn Trúc Thanh tâm địa cứng rắn, không thèm nhìn bộ dạng tủi thân của hắn, trẻ con rất hay được đằng chân lân đằng đầu, bây giờ không uốn nắn cái tính ngang bướng của hắn, cả đời cũng khó sửa.
Tiểu Ngũ vui vẻ ngồi trên xe, ăn kẹo mẹ mua, thấy Lương Thư Sơn cúi đầu, liền đưa cho hắn một viên kẹo:
“Huynh cũng ăn đi.”
“Không ăn.”
“Kẹo ngọt, ngon lắm.”
Lương Thư Sơn bướng bỉnh quay đầu đi, nói không ăn là không ăn.
Cuối cùng cũng về đến nhà, xe lừa được đưa đến tận cửa, người trong thôn đều đến xem náo nhiệt: “Lương đại tức phụ, mua nhiều đồ vậy, hết bao nhiêu tiền thế?”
“Lương đại thật là có tiền, xây nhà mới cho lão nương, cưới vợ còn có nhiều đồ như vậy, ai nói Lương lão đại nghèo nào?”
Ôn Trúc Thanh nói:
“Đây không phải tiền của Lương Chính Viễn, là tiền ta tự kiếm được, ta mua, không liên quan đến hắn, đừng xem náo nhiệt nữa, mau giúp dỡ đồ xuống xe đi.”