Trấn trưởng họ Lương tên Dũng, tuổi độ tam tuần, việc nối dõi tông đường gặp nhiều trắc trở.
Đã nạp tới tám vị di nương, cuối cùng cũng có người hoài thai, nào ngờ lại khó sinh.
Lương Dũng lòng như lửa đốt.
Quản lý mười mấy thôn trang, gia sản tuy không đến mức giàu nứt đố đổ vách, cũng thuộc hàng hào cường một phương. Nếu không có con trai, chẳng phải tuyệt tự tuyệt tôn hay sao?
"Đại phu sao còn chưa tới? Nếu hài nhi có mệnh hệ gì, các ngươi đều phải theo nó chôn cùng!"
Kể cả tám vị di nương, đứa nào cũng chẳng sinh nở được, giữ lại làm chi?
Mọi người im thin thít, hai bà mụ cũng sợ hãi, nhìn nhau rồi nói: "Hay là... bỏ con giữ mẹ?"
Liếc nhìn bát di nương trên giường, tuổi độ mười sáu mười bảy, xuân sắc rạng ngời, dù đang sinh nở cũng không giấu được nét thanh tú. Cô nương tốt thế này, mất đi thật đáng tiếc.
Nhưng nếu nàng không chết, người chết sẽ là mình. Bà mụ cũng khó xử.
Đúng lúc này, Chu đại phu tới. Lương Dũng nhìn lão, ánh mắt lóe lên vẻ âm hiểm. Lão già này được chạm vào thân thể trắng nõn của di nương mình, thật tiện nghi cho lão.
"Mau xem cho di nương! Mẹ tròn con vuông, ta tất trọng thưởng."
Lời nói tuy ôn hòa, thưởng cái gì thì còn tùy tâm trạng hắn ta. Thưởng cho một cái xác nguyên vẹn cũng là trọng thưởng, phải không?
"Lương Trấn trưởng, nam nữ thụ thụ bất thân. Đây là cháu gái của lão phu, từ nhỏ đã theo học y thuật, chi bằng để nó bắt mạch, thuật lại mạch tượng cho lão phu, lão phu sẽ kê thuốc. Ngài thấy thế nào?"
Nụ cười của Lương Dũng mới dịu xuống, trông như người bình thường. Nụ cười ban nãy khiến Chu đại phu sởn gai ốc.
Ôn Trúc Thanh bước lên: "Để ta xem cho sản phụ."
Lương Dũng liếc nhìn nàng, gật đầu không nói gì, cũng không có vẻ mắt sáng lên, không hề có ý đồ bất chính.
Ôn Trúc Thanh sờ mũi, có chút thất vọng là sao nhỉ?
Hiện tại nàng chẳng liên quan gì đến hai chữ xinh đẹp, quần áo vá chằng vá đυ.p, tóc tai khô vàng, gầy đến nỗi xương gò má nhô cao, cằm nhọn hoắt.
Khuôn mặt này đúng là mặt trái xoan rất đẹp, kiếp trước là khuôn mặt được các cô gái ưa chuộng, tiếc là da dẻ thô ráp không bóng bẩy, thảo nào Trấn trưởng cũng chẳng thèm nhìn.
Vào xem sản phụ, bà mụ cứ tưởng lão đại phu sẽ vào, thấy nàng thì có chút thất vọng:
"Thai nhi bị ngược, lại to, ngươi có cách nào không? Sản phụ kiệt sức rồi, đã sinh nở một ngày một đêm, bây giờ tốt nhất là lấy thai nhi ra, nếu không mẹ con đều nguy hiểm."
Bà mụ cũng có chút bản lĩnh. Ôn Trúc Thanh bắt mạch, nói: "Đúng là rất nguy hiểm. Có sâm thang không?"
"Có, đã uống một bát rồi."
"Cho thêm một bát nữa, chúng ta thử lại xem sao."
"Ngươi làm được không?"
"Được hay không thì cũng chẳng còn cách nào khác. Mọi người phối hợp với ta là được. Lau mồ hôi cho nàng ấy. Nước nóng đâu? Không được để thiếu nước nóng."
Cả phòng đều đã tuyệt vọng, thấy nàng tự tin như vậy, lại bắt đầu bận rộn. Nước nóng và sâm thang được mang tới, sản phụ uống xong, có chút sức lực, mở mắt nói:
"Xin hãy cứu con của ta."
Ôn Trúc Thanh châm cứu cho nàng, kí©h thí©ɧ tiềm năng: "Yên tâm, ngươi và con đều sẽ không sao. Lau mồ hôi đi, sản phụ bị nhiễm lạnh không tốt."
Ôn Trúc Thanh liếc nhìn nha hoàn đang hầu hạ, cả hai đều không tận tâm. Trong lúc nguy hiểm thế này mà không phải người thân tín hầu hạ, chẳng khác nào giao mạng sống cho người khác.
Sản phụ được nàng trấn an, làm theo cách hít thở mà nàng dạy, bà mụ kích động nói: "Ra rồi, thấy đầu đứa trẻ rồi, rặn mạnh lên!"
Ôn Trúc Thanh nói: "Lấy kéo tới, có rượu mạnh không? Kim chỉ cũng mang tới."
Kéo được hơ lửa, ngâm rượu mạnh, Ôn Trúc Thanh rạch tầng sinh môn cho sản phụ, đứa trẻ "òa" một tiếng chào đời.
"A, cái này, cái này..."
"Sinh rồi, là một tiểu thư."