Chương 18: Ôn Trúc Thanh đào đào đào (2)

Tiểu Ngũ vẫn ngồi ở cửa, mắt không chớp, sợ bỏ lỡ Ôn Trúc Thanh, Lương Thư Di rót nước cho hắn cũng không uống, tức muốn đánh người, đứa đệ đệ này không cần nữa.

"Mẹ!"

Tiểu Ngũ đột nhiên nhảy dựng lên, nhào vào bên cạnh Ôn Trúc Thanh: "Người cuối cùng cũng về rồi, Tiểu Ngũ ngoan ngoãn chờ mẹ."

"Không cần phải đặc biệt chờ đâu, chơi với các ca ca đi."

"Không, con muốn nhìn thấy mẹ."

Đứa trẻ dính người như vậy, khiến lòng Ôn Trúc Thanh mềm nhũn, tình mẫu tử thiêng liêng, con cái quyến luyến nàng, mẹ kế nàng cũng nguyện ý thương yêu nó.

Lương Thư Di ghen tị rồi, đệ đệ ruột thịt nhất của nàng, thành của người khác rồi.

"Người xem người kìa, cái hình tượng gì đây? Cả quần cũng lộ ra rồi, nữ nhân nào giống người như vậy? Hiện tại người là người nhà của ta, tự mình mất mặt không sao, đừng làm mất mặt người nhà của ta."

Cô nương này mở miệng ra là không có lời hay, cay nghiệt như vậy, không bị người đánh chết thật là may mắn.

"Ngươi có sức nói chuyện, thì lại đây giúp ta cầm đồ đi, không muốn ăn thịt nữa sao?"

Lương Thư Di rất thành thật nuốt nước miếng, nhận lấy con thỏ, tìm cái sọt tre, đem đồ trong lòng nàng đều bỏ vào.

"Những thứ này rửa sạch sẽ, tranh thủ lúc nắng tốt phơi khô, chiều nay ta mang đi bán, thêm chút gạo thóc cho nhà. Ta cũng phải mua một đôi giày mới, tự thưởng bản thân."

Ngón chân của Ôn Trúc Thanh đều lộ ra ngoài, giày vải không bền, lên núi một lần là hỏng rồi.

Lương Thư Di nói: "Có người làm mẹ nào như người không? Trong nhà giày của ai không rách, người còn chưa kiếm được tiền, đã tính toán tiêu cho mình rồi?"

Ôn Trúc Thanh chỉ huy bọn trẻ làm việc, uống nước lạnh Tiểu Ngũ bưng tới, đó là nước Lương Thư Di rót cho hắn uống, cười tủm tỉm nói:

"Suy nghĩ này của ngươi không đúng đâu, trước tiên phải hiếu thuận người mẹ ta đây trước, ta sống vui vẻ rồi, mới không bạc đãi các ngươi. Ngươi không muốn bỏ ra, chỉ biết dùng thân phận mẹ kế để trói buộc ta, làm người ấy à, đừng ích kỷ như vậy. Cho dù là do ta sinh ra, cũng là đứa ngoan ngoãn nghe lời, hiếu thuận hiểu chuyện mới được yêu thương nhiều hơn, ai cũng sẽ không ngu ngốc, tự tìm tội chịu!"

Tiểu Tứ cầm quạt mo, quạt cho nàng: "Ôn tỷ tỷ vất vả rồi."

"Tốt lắm, Tiểu Tứ mới là trẻ nhỏ dễ dạy, lát nữa cho ngươi ăn chân thỏ."

Lương Thư Di xù lông rồi: "Muốn ăn cũng là chúng ta ăn, nó cũng xứng sao?"

"Dựa vào cái gì không xứng? Lương Thư Di, sự nhẫn nại của ta là có hạn. Tiểu Tứ gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ, ngươi đừng coi nó như nô tỳ sai bảo, để ta nhìn thấy ngươi bắt nạt nó, ta sẽ đánh người đấy."

Lương Thư Di hừ lạnh, vẫn không phục, đi rửa dược liệu, cha nói rồi, nữ nhân này có thể chữa bệnh cho cha, chờ chữa khỏi rồi, để cha dạy dỗ nàng ta.

Hai huynh đệ Lương Thư Nhĩ khiêng nước trở về, Lương Thư Nhĩ thân thể yếu hơn một chút, mệt đến mức mặt nhỏ đầy mồ hôi, hai chân run rẩy.

Lương Thư Sơn thì tốt hơn một chút, tinh lực dồi dào, như không có việc gì, Ôn Trúc Thanh rất hài lòng, mầm mống tốt để luyện võ nha.

"Thỏ? Có thỏ ăn sao? Cái người kia, ngươi làm sao bắt được?"

Ôn Trúc Thanh cười tủm tỉm nói: "Nó cầu xin ta ăn nó, tự sát đấy."

Mấy đứa trẻ đều không tin, Lương Thư Di trợn trắng mắt, lại thêm một khuyết điểm cho nàng, tự luyến.

Rõ ràng không xinh đẹp, sao lại tự tin như vậy chứ?

"Ôn đại sư có nhà không?"

Có người gõ cửa, tuy không đóng, vẫn đợi ở ngoài cửa, không thể để đại sư tức giận.

"Vào đi."

Ôn Trúc Thanh phủi bụi trên áo, thần sắc trang nghiêm, phải để khách hàng vừa nhìn thấy mình, liền phát ra từ nội tâm tin tưởng, cảm giác gặp được cao nhân, mới dễ dàng lừa tiền.

Người tới còn quen biết, là Vương Thụ Tài, một bà tử đi theo sau ông ta.

Ông ta nói:

"Vị này là Ngu bà tử trong thôn, bà ấy số khổ, con trai vừa thành thân đã mất, để lại một nàng dâu và đứa con trong bụng, cuộc sống gia đình rất khó khăn."

"Ồ, vậy Ngu bà tử ngươi tìm ta, có việc gì?"

Vương Thụ Tài nói: "Con dâu bà ấy hôm nay đột nhiên phát sốt nói nhảm, giống như trúng tà vậy, Ôn đại sư có thể đi xem sao?"

Ôn Trúc Thanh thở dài trong lòng, không có lợi lộc gì cả, không bù lỗ là tốt rồi.

Nhưng cũng không thể không quản, người trong Đạo môn sẽ không đem từ bi vi hoài treo ở miệng, nhưng lại thiện tâm hơn đám hòa thượng kia, tặng thuốc chữa bệnh là chuyện thường, gặp tà ma càng là nghĩa bất dung từ.

"Được, dẫn đường phía trước đi."

Lương Thư Di bán tín bán nghi, chẳng lẽ nàng ta thật sự biết trừ tà? Không phải khoác lác sao?

"Ta đi theo người xem thử."

"Vậy thì ngươi ngậm miệng lại, không phải ai cũng có tính tình tốt như ta, nhịn cái tính cay nghiệt của ngươi, bị người ta đánh ta không cứu ngươi đâu."

"Ngươi..."

Lương Thư Di trừng mắt, nàng ta nhịn mình chỗ nào chứ?

Mỗi lần mắng mình còn hung dữ hơn, không nể nang chút nào.

Vừa đi đường, chân bị ôm lấy, quên mất cái đuôi nhỏ Tiểu Ngũ rồi.

Ôm Tiểu Ngũ, dẫn theo đại cô nương ra khỏi cửa, khiến người trong thôn đi theo xem, cảm giác như đi xem khỉ vậy.

Ôn Trúc Thanh nghĩ, có nên thu vé vào cửa của bọn họ không? Trừ tà là xem miễn phí sao? Một người một văn tiền cũng được, nhiều người như vậy, cũng phải được mấy chục văn tiền, đủ mua giày rồi.

Đáng tiếc, cao nhân thế ngoại coi tiền tài như rác rưởi, nàng thiếu một tên chân chạy, người chuyên quản lý giao tiếp đối ngoại.

Nhớ tới thất sư huynh kiếp trước, một cái miệng, người chết có thể nói thành người sống, khiến gia chủ cam tâm tình nguyện móc tiền, còn mang ơn đội nghĩa, mình chỉ cần trừ tà là được.

Các sư huynh ơi, không có các huynh ta sống thật khó khăn.