Chương 17: Ôn Trúc Thanh đào đào đào (1)

Lương gia nhị tức phụ Vương thị, Vương Tú Lan bị nàng nhìn chằm chằm cũng có chút sợ, nhưng nhìn nàng thân hình gầy gò, tóc khô vàng như cỏ dại, còn mình thì eo thon mập mạp, một mình mình bằng ba nàng, nàng có thể làm gì được mình?

"Ha ha..., chỉ bằng ngươi mà cũng muốn dạy dỗ ta? Tới đây, ta muốn xem thử tiểu tẩu tử ngươi, làm sao dạy dỗ đệ tức này đây?"

Người trong thôn cũng đều cảm thấy Ôn Trúc Thanh mạnh miệng yếu tay, thân hình nàng gió thổi cũng ngã, đánh người cũng giống như gãi ngứa, nhị tức phụ một mông là có thể đẩy nàng ngã xuống đất.

Ôn Trúc Thanh cũng không nói nhảm, ai nói đánh người nhất định phải sức lực lớn?

Trong sọt tre có một cái cuốc nhỏ đào cỏ, lấy ra liền gõ vào mông béo của Vương Tú Lan, Vương Tú Lan nhảy dựng lên: "Ngươi thật sự dám đánh ta? Đừng trách ta ra tay!"

Nàng ta nghĩ, một tay là có thể xách Ôn Trúc Thanh lên, hung hăng tát nàng vài cái, nhưng rõ ràng nhìn thấy sắp bắt được rồi, Ôn Trúc Thanh lại lách mình biến mất, trên mông lại bị đánh một cái thật mạnh.

Người ngoài chỉ thấy Ôn Trúc Thanh cứ bám theo sau Vương Tú Lan, bất kể nàng ta xoay người thế nào, đều có thể né tránh một cách hoàn hảo, cuốc nhỏ từng cái từng cái đánh xuống, không bao lâu, cái mông béo đã sưng lên một vòng.

"Không đánh nữa, nữ nhân ngươi thật tà môn, mệt chết lão nương rồi."

Vương Tú Lan chỉ có thể ngồi dưới đất, vừa kêu lên một tiếng vừa nhảy dựng lên, mông quá đau, tức giận nói:

"Ngươi, ngươi thật quá đáng, ta sẽ mách với mẹ chồng, để mẹ chồng dạy dỗ ngươi, ngươi còn dám đánh mẹ chồng hay sao?"

Ôn Trúc Thanh cười khẩy:

“Ồ, ngươi mấy tuổi rồi? Đánh không lại liền mách lẻo tìm người lớn sao? Còn mặt mũi nào nữa không? Tẩu tử đánh đệ tức, dạy ngươi làm người đấy, người khác ta còn lười đánh, ăn no rửng mỡ sao? Đây là lần đầu tiên, lần sau sẽ không chỉ đơn giản là đánh mông đâu."

Ánh mắt lạnh lùng khinh miệt của Ôn Trúc Thanh khiến Vương Tú Lan hoảng sợ, ôm mông bỏ chạy.

Dân làng đối với Ôn Trúc Thanh thêm một phần kính sợ, nàng vừa rồi lộ ra một tay, người không luyện qua chắc chắn không làm được, cao nhân đó!

Ôn Trúc Thanh gật đầu với mọi người, tiếp tục lên núi.

Nàng vẫn chưa tu luyện ra thiên nhãn, không nhìn ra được linh khí đi hướng nào, chỉ có thể dựa theo kinh nghiệm trước kia để tìm kiếm dược liệu.

Kiếp trước nàng chính là cao thủ y thuật, hái thuốc chế thuốc đều học từ nhỏ, tám tuổi đã có thể giúp người xem bệnh, kinh nghiệm hành y vô cùng phong phú.

Ngọn núi này không cao lớn bằng ngọn núi của đạo quán kiếp trước nàng, sẽ không có dược liệu quý hiếm, nhưng dược liệu bình thường vẫn có thể tìm được.

Lương Chính Viễn trúng ám khí, ám khí còn có độc, khiến vết thương không thể lành lại, đến bây giờ đã bắt đầu thối rữa, không quá một tháng, sẽ thối đến tận xương, nhiều nhất ba tháng, người sẽ không qua khỏi.

Loại độc này vô cùng hiểm độc, không phải lập tức lấy mạng người, mà từ từ rút cạn sinh lực của ngươi, khiến ngươi sống không bằng chết, ngày ngày cảm nhận sinh lực của mình tiêu tán.

Vận khí Ôn Trúc Thanh không tệ, tìm được dược liệu cần thiết, còn trong một ổ cỏ phát hiện hơn mười quả trứng gà rừng, gom hết lại cho Tiểu Ngũ ăn.

Đáng tiếc, gà mẹ không có ở đó, nếu có thể bắt cả nhà chúng thì càng tốt, canh gà rừng rất ngon.

Gà rừng không dễ bắt, một lần bay mấy chục mét, công lực của Ôn Trúc Thanh hiện tại chưa khôi phục, cũng không có công cụ thích hợp, đành phải bỏ qua gà rừng.

Trong núi lớn toàn là bảo bối, lại phát hiện ra cả một vùng sài hồ*, Ôn Trúc Thanh vội vàng đào đào đào, chỉ tìm những cây sài hồ lớn hơn hai năm, còn lại những cây nhỏ để chúng tiếp tục phát triển, chuyện tận diệt tài nguyên, mỗi một thầy thuốc đều rất kiêng kỵ.

Đào được hơn hai mươi cân, Ôn Trúc Thanh dừng tay, không mang nổi nữa, nếu không phải tối qua ngồi thiền, tìm được khí cảm, vận hành vài chu thiên, nàng ngay cả đồ hiện tại cũng không mang nổi.

Mặt trời lên cao, Ôn Trúc Thanh xuống núi về nhà, đột nhiên, bụi cỏ lay động, một bóng đen xẹt qua, “đùng" một tiếng, đυ.ng vào cái cây trước mặt nàng.

Thật sự là "ôm cây đợi thỏ", Ôn Trúc Thanh cười rộ lên, thịt tự dâng tận cửa.

Không ăn được gà rừng, thì ăn thỏ xào cay, óc thỏ, chân thỏ hầm cũng được.

Một con thỏ, đã bị nàng nghĩ ra mười mấy cách ăn, cả nhà thỏ cũng không đủ cho nàng ăn.

Trong núi có hành lá dại, còn phát hiện một cây hoa tiêu, hái hái hái, thật sự không đựng được nữa mới thôi, trong lòng đều dùng váy áo bọc lại, đựng đầy đồ.

Thỏ dùng dây thừng xách theo, thong thả xuống núi.

Người trong thôn đều xuống ruộng làm việc rồi, hình ảnh này của nàng không có mấy người nhìn thấy, bớt được việc xã giao với những người nhàm chán đó.

……

*Sài hồ: Một vị thuốc y học cổ truyền, thành phần chính là các bộ phận như lá và rễ của các cây như cây lức hoặc cây cúc tần; được sử dụng trong điều trị chứng khó tiêu, sốt không đổ mồ hôi, trị các chứng ngoại cảm (dùng sống). Sài hồ tẩm sao được dùng để điều trị chứng kinh nguyệt không đều, mỡ máu cao, rong kinh, hạ mỡ máu, tăng cường miễn dịch sốt rét, hoa mắt, ù tai, trẻ bị lên đậu, sởi.