Ban đêm, Lương Chính Viễn cố gắng tỉnh táo nhìn chằm chằm Ôn Trúc Thanh, xem nàng rốt cuộc có phải đang giả vờ hay không.
Cô gái này muốn lười biếng không chăm sóc hài tử, lý do hoang đường như vậy cũng có thể nghĩ ra được.
Chỉ là Ôn Trúc Thanh vẫn không nhúc nhích, giống như pho tượng. Ngược lại hắn càng lúc càng buồn ngủ, không biết từ lúc nào đã ngủ thϊếp đi.
Giấc này ngủ thật say.
Từ khi xảy ra chuyện, hắn vẫn luôn bị ác mộng quấy rầy, mỗi lần vừa ngủ liền giật mình tỉnh giấc, nếu không phải võ công cao cường, đã sớm chịu không nổi.
Hôm nay lại không gặp ác mộng, chỗ vết thương hình như cũng không còn đau như vậy. Nội lực lắng đọng bất động có loại dấu hiệu khôi phục, Lương Chính Viễn vừa mừng vừa sợ, trời không tuyệt đường sống của ta.
Đột nhiên, Ôn Trúc Thanh cũng động, duỗi người một cái, thần thanh khí sảng. Lần ngồi thiền này thu hoạch rất lớn, đã vận hành ba chu thiên, tư dưỡng thân thể, tích lũy được một chút linh khí.
Vừa đúng lúc dùng để chiêu hồn cho Tiểu Ngũ.
Mở cửa sổ, màn đêm như nước, lũ chó trong làng đều đã ngủ say, giờ đã là canh ba, đúng là thời điểm chiêu hồn.
Không có chu sa giấy vàng, nàng liền xé một mảnh vải áo trong của Lương Chính Viễn, cắn đầu ngón tay dùng máu để vẽ bùa.
Vì sao không dùng y phục của mình? Bởi vì nàng nghèo á, quần áo chỉ có hai bộ, xé rách rồi làm sao ra ngoài gặp người?
Lương Chính Viễn dù sao cũng nằm liệt, cứ xé của hắn vậy.
Một mảnh vải nàng cũng không lãng phí, một bên vẽ bùa chiêu hồn, một bên là bùa dẫn lửa, nếu để người trong đạo môn nhìn thấy, chắc chắn sẽ kinh ngạc đến rớt cằm.
Hai loại bùa tuy không quá phức tạp, nhưng có thể nhất bút hoàn thành, một lần vẽ bùa thành công cũng là rất khó, huống chi một bên một loại bùa, hai loại bùa hoàn toàn khác nhau vẽ chung một chỗ, càng là khó khăn chồng chất.
“Tiêu Thừa Càn, hồn hề quy lai!”
Vung tay hai cái, Lương Chính Viễn liền thấy mảnh vải đột nhiên bốc cháy, không biết có phải ảo giác hay không, một luồng gió âm thổi qua, toàn thân nổi lên một tầng da gà.
“Đừng bắt ta, cữu cữu, cứu ta với…”
Tiểu Ngũ đang ngủ say đột nhiên khóc lên, Ôn Trúc Thanh đóng cửa sổ lại, ôm vào lòng nhẹ nhàng dỗ dành:
“Tiểu Ngũ đừng sợ a, mẹ đã đánh đuổi hết kẻ xấu rồi, mẹ bảo vệ Tiểu Ngũ, ngoan ngoãn ngủ đi.”
Tiểu Ngũ thật sự nín khóc, lần này ngủ càng say hơn, trên mặt không còn vẻ sợ hãi, khóe miệng nhếch lên, lộ ra một tia ý cười.
Ôn Trúc Thanh đặt hắn nằm lại chỗ cũ, quay đầu đối diện với ánh mắt của Lương Chính Viễn:
“Ngươi nhìn đủ chưa?”
Lương Chính Viễn chột dạ nói: “Nàng thật sự biết chiêu hồn?”
“Giả đấy, lừa ngươi thôi, tỉnh rồi thì tốt, chăm sóc Tiểu Ngũ cho tốt.”
Ôn Trúc Thanh đứng dậy xuống giường, Lương Chính Viễn hỏi: “Nàng đi làm gì vậy?”
“Đun nước, tắm rửa.”
Vừa rồi vận hành linh khí, thân thể bài trừ ra rất nhiều tạp chất, cần phải tắm rửa, nếu không dính trên người rất khó chịu.
Đáng tiếc linh lực không đủ, nếu không chỉ cần một tấm bùa thanh khiết là xong chuyện.
Trong vại nước không còn nước, Lương Thư Di cũng không phải người biết gánh nước, có nước nấu cơm đã là tốt lắm rồi, Ôn Trúc Thanh dứt khoát ra sông tắm vậy.
Nửa đêm nửa hôm đi trong làng, đúng là đáng sợ, nhưng nàng lại không hề khó chịu chút nào, ngược lại rất thoải mái, ban đêm có thể để nàng yên tĩnh suy nghĩ, linh khí cũng hoạt động mạnh hơn.
Đương nhiên, hoạt động mạnh không chỉ có con người, còn có đủ loại Quỷ linh.
Lũ chó trong làng đều không sủa, dựng thẳng tai ngửi ngửi mùi của nàng, đều vẫy vẫy đuôi, tiếp tục ngủ.
Ngoài làng có một con sông nhỏ, nước sông không lớn, đủ để giặt quần áo gì đó, tưới ruộng thì không đủ dùng, ruộng trong làng đều là dựa vào trời ăn cơm, cho nên mới nghèo như vậy.
Gọi đến mấy Quỷ linh: “Giúp ta canh chừng một chút, ta muốn tắm rửa, đừng để quỷ nào nhìn trộm.”
Mấy Quỷ linh gật đầu, tự giác đi tuần tra.
Ôn Trúc Thanh tắm rửa qua loa, không có dầu gội, xà phòng gì đó, tạm chấp nhận vậy, dù sao cũng thoải mái hơn là không tắm, tiện tay giặt luôn quần áo, thay quần áo sạch sẽ rồi lên bờ.
Đột nhiên, một Quỷ linh bay tới, chỉ về phía trước, ý là bên đó có động tĩnh.