🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong triều đại Nam Nhạc không được ghi lại trong lịch sử có một huyện Dương Cương, phía Nam huyện Dương Cương có một thôn trang nhỏ gọi là thôn Nga Loan. Lúc này, một chỗ ở bên rìa vách núi của thôn Nga Loan có một cậu thiếu niên 18 tuổi đang hái một loại táo* nhìn giống như chân gà.
*Hovenia dulcis thunb (Nho khô phương Đông)
Thiếu niên tên Hà Quân hiện tại là nam thê của Trương Cảnh Văn. Từ nhỏ đến lớn cậu thích ăn nhất là loại quả dại này, cậu hái xuống một đống quả táo nhét vào trong miệng bắt đầu nhai, chưa kể quả táo này hương vị ngọt ngào còn ăn rất ngon.
Nhưng vào lúc này Hà Quân cũng không ý thức được nguy hiểm đang hướng đến gần cậu. Có một người nam nhân lén lút mà đi theo phía sau cậu lên núi. Người nam nhân này là kẻ lưu lạc*, lúc ấy hắn ta đang nằm ở ven đường, trong lúc vô tình nhìn thấy trên người Hà Quân đi ngang qua đeo một khối ngọc bội tinh mỹ, trong lòng liền nảy sinh ác ý theo đuôi tới.
*Kẻ lưu lạc: người vô gia cư.
Ngọc bội này là tín vật đính ước mà công công* đã qua đời của Hà Quân tặng cho thê tử Từ Tuệ Chi của ông.
*Công công: cha chồng
Công công sinh thời thích đánh bạc, gia sản vốn dĩ đã bị đánh mất gần hết, sau đó ông lại lâm bệnh nặng.
Trong lúc lão gia sinh bệnh Từ Tuệ Chi đã tốn nhiều lượng bạc thỉnh qua rất nhiều đại phu để trị liệu cho ông, nhưng vẫn là bởi vì bệnh tình của công công quá nặng trị liệu không có hiệu quả đã qua đời.
Của cải của Trương gia đã bị đào rỗng, sinh hoạt trở nên túng quẫn, không thể kiếm được những thứ tử tế khác, rơi vào đường cùng Từ Tuệ Chi mới đem ngọc bội đưa cho Hà Quân làm lễ vật gặp mặt.
Hà Quân ăn xong quả táo trong tay quay người lại lại thấy một kẻ lưu lạc ăn mặc lôi thôi, cười dữ tợn hướng tới gần chính mình. Hà Quân không hiểu sao cảm thấy có chút khủng hoảng: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
Kẻ lưu lạc bước tới phía trước một bước vươn tay: “Đem ngọc bội trên người của ngươi cởi xuống đưa cho ta.”
Hà Quân đưa tay che lên ngọc bội treo bên hông, đây chính là lễ gặp mặt mà bà bà* cấp làm sao có thể tùy tiện cho người khác được, Hà Quân nhận ra được tình hình nguy cấp hiện tại, đã gặp phải chặn đường cướp bóc.
*Bà bà: mẹ chồng
Cậu liên tục lắc đầu tỏ vẻ cự tuyệt, kẻ lưu lạc hung ác mà nói: “Ngoan ngoãn mà giao ra đây, bằng không ta sẽ đùa dỡn chết ngươi.”
Hà Quân tung mở chân ra liền chạy, kẻ lưu lạc không khỏi phân trần liền xông lên đến ôm lấy Hà Quân uy hϊếp nói: “Nói cho ngươi biết, hôm nay ta đã định phải có ngọc bội rồi.”
Hà Quân kinh sợ biến sắc tức khắc tay chân trở nên luống cuống, một bàn tay gắt gao mà che ngọc bội lại, một bàn tay khác muốn đem kẻ lưu lạc đẩy ra.
Kẻ lưu lạc sức lực rất lớn, hắn ta vươn tay ra muốn kéo ngọc bội ra khỏi người cậu. Hà Quân tức giận đến cả người phát run, dùng móng tay nhắm ngay cổ kẻ lưu lạc cố sức mà cào một đường.
Kẻ lưu lạc hét lên một tiếng đau đớn đẩy Hà Quân ra, bàn tay sờ vào cổ tất cả đều là máu tươi.
“Ngươi đi tìm chết đi.”
Kẻ lưu lạc nổi giận đùng đùng đá một chân lên bụng Hà Quân, một chân sức lực to lớn này đem Hà Quân cưỡng bức mà đá xuống vách núi. Kẻ lưu lạc cũng không ngờ tới có thể đem Hà Quân đá xuống núi, ngay sau đó hắn ta lao đến mép vách núi nhìn xuống thì đã thấy không còn thân ảnh.
“Quên đi, chết thì chết đi, chỉ đáng tiếc khối ngọc bội kia.”
Kẻ lưu lạc đứng đó ở mép vách núi một lúc lâu, sau đó vỗ vỗ mông lắc lư mà rời đi.
Bên này Hà Quân bay nhanh từ trên vách núi rơi xuống, lại bị một gốc cây tùng mọc nghiêng ở giữa sườn núi chắn giảm xóc một chút tốc độ rơi xuống, cuối cùng rơi xuống ở đáy vực.
Hà Quân toàn thân đau như muốn rã rời, phỏng chừng xương cốt đều bị quăng gãy, ngã xuống như thế này chắc một chốc sẽ không chết được, Hà Quân thê thảm mà nghĩ, muốn chết thì khiến cho ta được chết một cách thống khoái đi, tại sao lại phải tra tấn ta như vậy?
Kỳ thật Hà Quân có đeo một sợi tơ hồng cột với một cái bình bằng bạc rất nhỏ trên cổ, bên trong có một loại chất lỏng, rốt cuộc là cái gì Hà Quân cũng nói không rõ.
Này là năm ấy lúc cậu mười bốn tuổi đυ.ng phải một lão đạo trưởng điên điên khùng khùng, đạo trưởng kia vừa nhìn thấy Hà Quân vẻ mặt liền đầy nghiêm túc: “Qua vài năm nữa ngươi sẽ có một lần đại kiếp nạn, nếu đã gặp được ta liền tính có duyên với ngươi, ta cho ngươi một bảo vật ngươi phải đeo trên cổ không thể lấy ra, chờ đến khi ngươi gặp nguy hiểm ngươi có thể mở nó ra uống.”
Hà Quân mười bốn tuổi nghe được mơ mơ hồ hồ không hiểu lắm, liền thấy đạo trưởng lấy ra vòng dây tơ hồng bình bạc tròng lên trên cổ Hà Quân, vỗ vỗ bả vai Hà Quân rồi ở trước mặt cậu tan biến vào trong hư không.
Hà Quân bị cả kinh nửa ngày không dám động, cuối cùng sờ sờ bình bạc trên cổ, mới phát hiện ra đây không phải mộng mà là chân thật phát sinh.
Bất quá Hà Quân trời sinh tính tình thiện lương chất phác, nếu là lễ vật của người khác thành tâm thành ý đưa cho mình vậy phải hảo hảo bảo quản.