Chương 56: Mặt bằng

Editor: Aubrey.

Nhà của Gia Bảo ở cuối hẻm, vòng qua một cái sân, đi vào bằng một cánh cửa ở bên hông.

Sau khi bước vào, bên trong là một căn nhà nhỏ hẹp, khoảng bảy tám mét vuông. Căn nhà này có hai phòng, một phòng là nhà bếp, một phòng khác chỉ có hai cái giường đất, ở giữa được ngăn bằng một tấm màn.

Dư Thanh Trạch quan sát, vị trí toạ lạc của căn nhà này không như mấy căn nhà khác, trong góc phòng thì dùng để chất củi. Hắn quan sát cửa phòng và vách tường, phòng này chỉ rộng khoảng hai mét, Dư Thanh Trạch cảm thấy, nơi này giống như một khu riêng biệt bị tách ra.

Gia Bảo lấy ra một cái ghế dài ở trong phòng, lau sạch, dọn dẹp một chút, quẫn bách nói: "Dư lão bản, Thường Nhạc ca ca, các ngươi ngồi đi. Trong nhà hơi chật, ngồi đây rộng rãi hơn, ta đi rót nước cho các ngươi."

Dư Thanh Trạch giữ hắn lại, nói: "Không cần rót nước đâu, bọn ta chỉ lo mấy tên côn đồ kia lại gây phiền toái cho ngươi thôi. Bây giờ bọn ta về, ngươi cẩn thận một chút, nếu bọn chúng còn tìm tới, tuyệt đối không được mở cửa, biết không?"

Gia Bảo gật đầu, nói: "Ta biết rồi, cảm ơn hai người đã đưa ta về."

Dư Thanh Trạch vỗ vai hắn, rồi cùng Thường Nhạc về.

Ngày hôm sau, sau khi dọn quán, Dư Thanh Trạch và Thường Nhạc cùng nhau đưa Gia Bảo về, còn cho hắn một ít đồ ăn của quán để hắn mang về nhà nấu.

Ngày hôm qua, bọn họ thấy hắn mua màn thầu, nên cũng đã đoán chắc là tối nào hắn cũng ăn màn thầu. Để tích góp tiền để trả nợ, nhưng vì sợ Dư Thanh Trạch biết, nên ngày nào cũng nhận mười văn tiền xong, qua ngày hôm sau thì tỏ vẻ đã ăn no rồi.

Haiz! Đứa trẻ này...

Lúc đi đến con hẻm ngày hôm qua, bọn họ gặp hai tên côn đồ đang chặn đường Gia Bảo, hôm nay lại gặp nữa.

Bọn chúng thấy Dư Thanh Trạch và Thường Nhạc lại đi theo Gia Bảo, lập tức trừng mắt liếc Gia Bảo, rồi xoay người rời đi.

Dư Thanh Trạch nhíu mày, xem ra gia trưởng của bọn chúng cũng không giáo dục bọn chúng tốt.

Ngày thứ ba, bọn họ lại đυ.ng phải hai người kia.

Đến ngày thứ tư, tình huống có biến hóa, lần này không phải là hai người, mà là bốn người.

Một tên côn đồ có vẻ mặt tàn nhẫn thấy bọn họ quẹo vào hẻm, lập tức nói với những người còn lại: "Đại ca, là bọn họ!"

"Ồ? Phải không? Ta đang muốn xem ai dám đánh huynh đệ của ta, không muốn sống nữa rồi!" Bọn chúng xoay người lại, thoạt nhìn hơn hai mươi tuổi, trong đó có một tên còn đang ngậm cỏ, bộ dạng rất lưu manh.

Dư Thanh Trạch và Thường Nhạc thấy hai người kia, sửng sốt, cảm thấy có hơi quen.

Thường Nhạc là người nhận ra đầu tiên, khoa tay nói: Dư đại ca, hai người này là hai tên lúc trước đã chặn đường đánh cướp chúng ta!

Dư Thanh Trạch cũng nhận ra, hắn híp mắt lại, kéo Nhạc ca nhi và Gia Bảo ra sau mình, nhặt một cục đá lớn trên mặt đất, chuẩn bị đánh nhau.

Thường Nhạc cũng nắm chặt đòn gánh của y, chuẩn bị. Mấy ngày nay, vì để phòng ngừa vạn nhất, y luôn cầm theo đòn gánh mỗi khi đưa Gia Bảo về.

Hai tên côn đồ được tìm tới hỗ trợ thấy là Dư Thanh Trạch, bọn chúng lập tức ngây người.

Một tên trong đó nói: "Này, đây không phải người lần trước lão đại nói có quan hệ tốt với Thái phủ sao? Cũng là kẻ mà lần trước chúng ta đánh?"

Tên 'đại ca' kia gật đầu, phun cọng cỏ trong miệng ra, nói: "Ừ! Mụ nội nó, sao lại xui xẻo như vậy, vậy mà lại gặp lại bọn nó."

Gã còn đang định ra oai trước mặt đồ đệ mới thu, nhưng giờ thì hay rồi, gặp phải người này, còn ra oai thế quái nào nữa? Chỉ có thể tay không mà về!

Người kia lại hỏi: "Vậy có đánh không?"

Tên 'đại ca' kia gõ đầu hắn một cái, cả giận nói: "Đánh cái gì mà đánh, muốn đánh thì ngươi tự đánh đi! Lão đại đã nói hắn là ân nhân của Thái phủ, sau này thấy hắn thì nhất định phải đi đường vòng, không được chọc hắn. Lỡ đến lúc đó có chuyện thì ăn không hết!"

"Vậy..."

"Đi!"

Nói xong, hai người lập tức rời đi.

Hai tên côn đồ nhờ hai người này tới hỗ trợ thấy bọn họ đi, lập tức chạy ra cản: "Đại ca, không phải ngài nói sẽ giúp tiểu đệ xả giận sao? Sao bây giờ tự dưng bỏ đi?"

Tên 'đại ca' kia mắng: "Mụ nội các ngươi, sao lại chọc phải bọn chúng?! Có biết tên hán tử cao lớn kia là ai không?!"

Hai tên côn đồ há hốc mồm: "Ai? Không phải chỉ là lão bản quán ăn vặt thôi sao?"

Tên 'đại ca' kia giơ ngón giữa, người còn lại thì gõ đầu tên côn đồ vừa nói: "Hắn là ân nhân của Thái phủ ở thành nam, nếu dám đánh hắn, vậy đến lúc đó các ngươi cứ chờ đi tù mọt gông đi!"

Nói xong, bọn chúng rời đi, lúc đi ngang qua ba người Dư Thanh Trạch, còn cười lấy lòng với hắn: "Ha hả, hiểu lầm, hiểu lầm thôi. Bọn ta nhận sai người, ha ha ha..."

Dư Thanh Trạch, Thường Nhạc: "..."

"Đứng lại!"

"Sao, sao vậy?"

"Tính sổ!"

Vừa rồi, Dư Thanh Trạch nghe rất rõ đoạn đối thoại của bọn chúng, không ngờ tin tức của bọn chúng linh thông như vậy, vậy cũng tốt.

Dư Thanh Trạch vứt cục đá trong tay, trực tiếp vọt lên, đánh bọn chúng một trận.

Bọn chúng chột dạ, nhưng không dám đánh lại Dư Thanh Trạch, bản thân cũng không thể đánh lại hắn, chỉ có thể bị động mặc cho hắn đánh. Cuối cùng, bọn chúng bị đánh một trận, sau đó vừa chạy vừa sợ đến mức tè ra quần.

Hai tên côn đồ còn lại thấy người mà mình mời đến hỗ trợ bị đánh như vậy, ngớ ra. Sau đó, Dư Thanh Trạch đi về phía bọn chúng, cả hai lập tức cụp đuôi chạy trốn.

Bọn chúng không ngờ lai lịch của lão bản quán ăn vặt này không nhỏ chút nào, cũng không dễ chọc. Càng không ngờ tới, tiểu tử Điền Gia Bảo kia vậy mà quen hắn!

Chết tiệt! Thật xui xẻo.

Bọn chúng bị người trong nhà đánh một trận, xem ra là không thể báo thù được nữa.

https://aubreyfluer.wordpress.com

Toàn bộ quá trình, Gia Bảo không hiểu gì cả. Lúc đầu có bốn người muốn đánh bọn họ, nhưng chỉ chốc lát sau, đã bị Dư lão bản đánh đuổi đi.

Trong mắt của hắn lập tức loé lên ánh sáng sùng bái.

Dư lão bản thật là lợi hại!

Mấy ngày sau, mỗi lần bọn họ đưa Gia Bảo về nhà, không còn thấy bóng dáng hai tên côn đồ kia nữa.

Về phương diện khác, ngoại trừ chuyện của Gia Bảo, vẫn còn một chuyện khiến cho Dư Thanh Trạch khổ não suốt mấy ngày nay, đó là hắn chẳng tìm được mặt bằng nào trong khu phố Bắc Đại này.

Thậm chí, hắn đã đến thành nam tìm một vòng, dù bên đó có một mặt bằng khá thích hợp, nhưng vẫn không tốt bằng bên này. Hắn thấy vậy, tạm thời không nghĩ nữa, đành phải chờ thêm một thời gian.

Có điều, mấy ngày nay, có vài vị khách sau khi thưởng thức bữa tiệc mừng thọ ở Triệu phủ có tìm đến quán ăn vặt của hắn, đặt làm một ít điểm tâm, nhờ vậy mà thu hoạch tăng lên không ít.

Chiều hôm nay, hắn lại đi ra ngoài tìm một lần nữa, thấy phía trước có một cửa hàng, người trong đó đang loay hoay dọn đồ đạc vào bên trong, đây là cửa hàng bán vải.

Mặt bằng này đã được thuê, tức là cả khu phố Bắc Đại chỉ còn lại một mặt bằng nằm ở mặt tiền.

Dư Thanh Trạch bắt đầu nóng lòng.

"Ồ? Dư lão bản, thật trùng hợp, không ngờ lại gặp ngươi ở đây."

Dư Thanh Trạch quay đầu, phát hiện Triệu quản gia và một hạ nhân đang xách rất nhiều đồ đi về phía hắn.

"À! Là Triệu quản gia, thật trùng hợp, các ngươi tới đây mua đồ sao?"

Triệu quản gia cười ha hả nói: "Phải, Dư lão bản đây là?"

Dư Thanh Trạch thở dài: "Ta đi xem vài mặt bằng ở mặt tiền, nhưng không có cái nào phù hợp."

Triệu quản gia nhìn theo tầm mắt của Dư Thanh Trạch, hỏi: "Dư lão bản muốn mở một tửu lâu?"

Dư Thanh Trạch lắc đầu, nói: "Hiện tại ta làm gì đủ tiền mở tửu lâu, chỉ muốn thuê một mặt bằng nhỏ để mở tiệm ăn vặt, nhưng ở đây chẳng có cái nào thích hợp. Chỉ có hai mặt bằng coi như miễn cưỡng, nhưng bây giờ một cái đã bị thuê."

Triệu quản gia nhìn thoáng qua, sau đó nói: "Mặt bằng ở đây khá khó tìm."

"Cũng phải." Dư Thanh Trạch thở dài.

"Không phải vẫn còn một cái sao?"

Dư Thanh Trạch lắc đầu, đáp: "Cái đó không thích hợp, không khác gì cái này, vừa dài vừa hẹp. Không thích hợp mở tiệm ăn vặt, chỉ có thể tiếp tục tìm thôi."

Triệu quản gia lại hỏi: "Dư lão bản muốn tìm mặt bằng như thế nào?"

Dư Thanh Trạch đáp: "Chỗ nào lấy ánh sáng tốt một chút, rộng rãi một chút, không cần quá lớn, có thể để được khoảng mười bốn mười lăm bàn. Nhưng thật sự quá khó tìm."

Triệu quản gia cười nói: "Nơi này là phố Bắc Đại, dĩ nhiên là khó rồi, ngươi không đến thành nam tìm thử xem?"

Dư Thanh Trạch lắc đầu: "Lượng người bên kia không bằng bên đây, chủ yếu là bên đây gần bến tàu, dễ làm ăn buôn bán, lượng khách cũng đông. Ta chỉ bán đồ ăn vặt, tiền lời không bao nhiêu, chủ yếu là dựa vào lượng khách phải đông, nếu không sẽ rất khó làm ăn."

Triệu quản gia như đang suy tư chuyện gì đó, gật đầu: "Vậy chỉ có thể chờ thêm một thời gian."

Dư Thanh Trạch bất đắc dĩ đáp: "Ừm."

Hai người nói chuyện phiếm vài câu, sau đó mới tách ra.

Qua hai ngày.

Hôm nay, từ sáng sớm, Lưu lão bản đã chờ ở cửa, thấy Dư Thanh Trạch bọn họ tới, ông lập tức chạy tới, nhỏ giọng nói với hắn: "Dư lão đệ, ta nghe nói quán ăn Mãn Đường Hương sắp nghỉ bán rồi, hai ngày nữa sẽ chính thức đóng cửa. Ngươi muốn đi xem không, mặt bằng ở đó khá tốt, có hơi rộng một chút, đại loại cũng giống quán mì của ta."

Nghe vậy, Dư Thanh Trạch lập tức lên tinh thần, vội hỏi: "Thật vậy sao? Mãn Đường Hương, có phải là quán ăn cách vách Vương Ký không?"

Lưu lão bản gật đầu, nói: "Là chỗ đó, nếu ngươi cảm thấy hứng thú thì mau đi xem đi, miễn cho chậm trễ rồi bị người khác đoạt mất."

"Được, được, được. Ta đi ngay, cảm ơn lão ca!" Dư Thanh Trạch cao hứng đẩy xe vào vị trí, nói vài câu với Nhạc ca nhi, rồi lập tức chạy qua quán ăn Mãn Đường Hương.

Hiện tại Mãn Đường Hương không còn bán nữa, chỉ mở một cánh cửa bên hông cho người ra vào.

"Có người ở trong không?" Dư Thanh Trạch ở bên ngoài gõ cửa.

"Có đây, có đây, là ai vậy? Vào đi, ta đang ở nhà bếp." Một người trong đó lớn tiếng đáp.

Dư Thanh Trạch bước vào, tuỳ ý quan sát đại sảnh, quả thật khá giống với quán mì Lưu Ký.

Chỉ là, hiện tại trong đây không có ai, toàn bộ ghế được dựng lên bàn, không để xuống, xem ra thật sự đã nghỉ bán.

Hắn đi vào nhà bếp, phát hiện chỉ có hai người bên trong, còn đang... Đóng gói dụng cụ làm bếp?

"Ngươi có chuyện gì sao?" Một hán tử trung niên ngẩng đầu hỏi.

Dư Thanh Trạch hoàn hồn, vội hỏi: "Xin hỏi lão bản đang ở đâu?"

Hán tử trung niên đáp: "Là ta đây, ngươi tìm ta có chuyện gì?"

Dư Thanh Trạch đáp: "À! Chào ngài lão bản, tiểu đệ họ Dư, là lão bản của quán ăn vặt ở bên kia. Ngài đang... Chuẩn bị dọn đi sao?"

Hán tử trung niên nhìn Dư Thanh Trạch, nói: "Ồ, ta biết ngươi, Dư lão bản. Hôm nay ta không mở quán, đang chuẩn bị dọn đi."

Nghe vậy, trong lòng Dư Thanh Trạch mừng thầm, hỏi: "Vậy lão bản, ngài có biết mặt bằng này đã có ai thuê chưa? Hoặc là, ngài có thể dẫn ta đi gặp chủ của mặt bằng này được không? Ta muốn thương lượng với ông ấy chuyện thuê mặt bằng."

Hán tử trung niên hỏi: "Ngươi muốn thuê mặt bằng này?"

Dư Thanh Trạch gật đầu: "Phải."

Hán tử trung niên thở dài: "Ngươi chậm rồi, đã có người thuê."

"Hả? Không phải ngài chỉ mới đóng cửa thôi sao?" Dư Thanh Trạch kinh ngạc hỏi.

Hán tử trung niên gật đầu: "Đúng vậy, sáng hôm qua, người kia đã thoả thuận xong với chủ mặt bằng rồi, chiều hôm qua còn có người đến đây xem mặt bằng."

Dư Thanh Trạch: "...!"

Hắn lại hỏi: "Vậy ngài có biết bọn họ đã giao tiền hay ký khế ước chưa?"

Hán tử trung niên gật đầu: "Ký rồi, còn giao trước ba tháng tiền thuê."

Dư Thanh Trạch: "..."

"...Lão bản, cảm ơn ngài." Dư Thanh Trạch ủ rũ rời đi.

Haiz! Chậm một bước rồi.