Giây tiếp theo, Lê Vũ lên tiếng: "Tại sao lại chia tay? Em không đồng ý!"
Bồ Nghiên: "..."
Cũng phải, Cố Khánh Thu đã chia tay với Lê Vũ trước, khiến Lê Vũ không có nền tảng tình cảm lâu ngày sinh tình (ngày là động từ) với Cố Tranh, vì vậy việc Cố Tranh không có tình cảm sâu đậm với Lê Vũ cũng là điều dễ hiểu.
Giọng Cố Tranh mang theo sự tức giận: "Em muốn làm loạn ở đâu cũng được, tại sao lại làm loạn đến đây! Có phải em thật sự cho rằng tôi không làm gì được em!?"
"Em không tìm thấy anh ở nơi nào khác, công ty cũng không cho em vào... Đừng bỏ rơi em... Em không thể sống thiếu anh..." Lê Vũ bắt đầu tỏ ra yếu đuối.
Cố Tranh thở dài: "Chúng ta ngay từ đầu đã là sai lầm, em về đi, đừng đến tìm tôi nữa, tôi sẽ cho em một khoản tiền."
Cái mà Lê Vũ muốn là vinh hoa phú quý vĩnh viễn, là những tờ tiền không bao giờ hết, chỉ cho anh ta một khoản tiền, anh ta sẽ nhanh chóng tiêu xài hết.
Vì vậy, Lê Vũ không thể từ bỏ con mồi Cố Tranh.
Bồ Nghiên đang hóng hớt rất say sưa, bỗng trên trời vang lên một tiếng sấm sét, sau tiếng sấm là cơn mưa như trút nước!
"Em sẽ đợi anh ở ngoài này, cho đến khi nào anh thay đổi ý định." Lê Vũ xoay người, bóng dáng mảnh mai như đã hạ quyết tâm, kiên quyết bước ra khỏi cửa, đi vào màn mưa.
Những đám mây mưa màu xám tro tụ tập phía trên thành phố A, giống như những miếng bọt biển chứa đầy nước, những sợi mưa liên tục rơi xuống nối liền trời và đất.
Chỉ trong chốc lát, chiếc áo sơ mi trắng của Lê Vũ đã bị mưa làm ướt sũng, dính chặt vào người để lộ màu da.
Càng thêm phần quyến rũ hơn cả khi không mặc gì.
Cố Tranh trừng lớn mắt, không ngờ Lê Vũ lại dùng cách tự hạ thấp bản thân như vậy để khiến mình thỏa hiệp, nhất thời vừa tức giận vừa bất lực: "Hừ, vậy cậu cứ đứng đó đi! Xem cậu muốn bị ướt đến bao giờ!"
Bồ Nghiên hóng hớt ngon lành: Woa, công thật nhẫn tâm.
Trong thế giới nam nam có thể sinh con này, anh ta không sợ Lê Vũ mang thai con của mình sao?
"Quản gia! Pha cho tôi một ly trà hoa, mặc kệ cậu ta, để cậu ta dầm mưa!" Cố Tranh tức giận xông thẳng lên lầu.
Nửa tiếng sau.
"Quản gia! Đi xem cậu ta có còn quỳ ở đó không!"
Bồ Nghiên bưng ly trà hoa mới lên, còn chưa kịp trả lời Cố Tranh, Cố Tranh đã tự mình chạy xuống lầu xem.
Lê Vũ vẫn đứng dưới màn mưa như trút nước, toàn thân ướt sũng, trông như một chú chim non bị ướt, vô cùng đáng thương.
Cố Tranh trong nháy mắt mềm lòng.
Nhưng vừa rồi chính miệng anh ta nói "Mặc kệ cậu ta, để cậu ta dầm mưa", một người đàn ông trung niên không thể nào tự vả vào mặt mình, nên không thể lập tức bước vào màn mưa khuyên nhủ Lê Vũ vào nhà.
Thế là Bồ Nghiên nhìn anh ta như một con khỉ đột đi đi lại lại trong phòng khách mấy lần, cuối cùng chỉ vào mình nói: "Quản gia, cậu cầm ô ra che mưa cho cậu ta đi! Đừng để cậu ta chết thật ở cửa nhà chúng ta!"
Cái quái gì vậy?!
Bồ Nghiên kinh ngạc.
Mưa to như vậy, cầm ô cũng sẽ bị ướt hết, sao bố mày không tự đi đi!
"Nhanh lên!" Cố Tranh tức giận, lại xông lên lầu, "Nhìn thấy cậu ta là phiền!"
Bồ Nghiên tê liệt cầm lấy một chiếc ô lớn, bước vào màn mưa, trong nháy mắt nước mưa bắn lên đã làm ướt gấu quần tây của cậu.
Gấu quần dính vào chân rất khó chịu, điều khó chịu hơn là khi cậu giơ ô lêи đỉиɦ đầu Lê Vũ, Lê Vũ lại nói với cậu: "Tránh xa tôi ra!"
Bồ Nghiên: "..."
-
Mưa như trút nước, bầu trời đen kịt, gió cũng mang đầy hạt mưa.
Cần gạt nước không ngừng nghỉ lắc qua lắc lại, giây tiếp theo nước mưa lại làm mờ cửa kính xe.
Cố Minh An ngồi ở ghế phụ, nói: "Mưa to như vậy, hay là cậu đến nhà tôi đợi mưa nhỏ rồi hãy đi."
"Ừm." Lục Triều Cẩn như nhớ ra điều gì, "Tình hình hiện tại của gia đình anh, tôi ở đó có vẻ không thích hợp."
Cố Minh An xua tay: "Có gì mà không thích hợp, bọn họ đã làm mất mặt mũi nhà họ Cố rồi, còn sợ mất mặt trước người khác sao?"
Lúc chương trình "Bách Hợp và Thiếu Niên" đang ghi hình, Cố Minh An và Lục Triều Cẩn đang họp với một nhóm cổ đông của các tổ chức đầu tư, thảo luận chi tiết về việc đầu tư vào một dự án công nghệ.
Chuyện hot search Weibo hai người đương nhiên đã được trợ lý báo cáo trong lúc họp, Cố Minh An cố gắng kìm nén lửa giận để kết thúc cuộc họp, sau đó suýt chút nữa đập nát cả bình hoa trên bàn họp.
Sau cuộc họp, Lục Triều Cẩn tự mình lái xe về nhà, tiện thể đưa Cố Minh An đang tức giận về nhà họ Cố.
Ai ngờ trên đường đột nhiên mưa to, mặt đường bắt đầu tích nước do lượng mưa quá lớn.
Lục Triều Cẩn không xen vào chuyện Cố Minh An mắng hai đứa em trai, chỉ im lặng lái xe vào sân nhà họ Cố.
Cổng chính của căn biệt thự được thiết kế cao ráo, cao đến ba mét, xe cộ có thể dừng ở trước cửa, sau khi chủ nhà hoặc khách xuống xe sẽ có người giúp việc lái xe đi đậu ở gara.