Chương 23

Ai cũng có giới hạn của mình, Lâm Tri Mặc đang tập thể dục bỗng dưng bị mắng một trận, đối phương còn được nước lấn tới, thậm chí còn nhắc đến cha mẹ nuôi đã mất của cậu, tất cả những điều này cuối cùng đã chọc giận Lâm Tri Mặc.

Bồ Nghiên: ?

Không phải chứ, sao cậu cũng nói chuyện ngông cuồng như vậy???

Quả nhiên, Cố Tuyết Đình lập tức giống như quả pháo bị tia lửa bắn trúng, "bùm" một tiếng phát nổ: "Mày XX! Mày dám nói chuyện với tao như vậy sao! Mày tưởng mày là ai!"

Lâm Tri Mặc trên mặt lộ ra vẻ khinh thường: "Cố Tuyết Đình, tôi là tam thiếu gia của nhà họ Cố, đã làm giám định ADN rồi, còn anh thì sao?"

Câu nói này lọt vào tai Cố Tuyết Đình vô cùng chói tai, giống như đang nói--

"Anh, một người không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào với nhà họ Cố, mới là người nên cút khỏi nhà họ Cố!"

"Đệt!" Cố Tuyết Đình tức điên người, không để ý gì liền xông lên túm lấy cổ áo Lâm Tri Mặc, "Mày nói lại lần nữa xem!"

Lâm Tri Mặc bình thường thường xuyên tập thể dục, còn học cả Muay Thái, đương nhiên sức chiến đấu cao hơn Cố Tuyết Đình.

Vì vậy, Bồ Nghiên chỉ thấy Lâm Tri Mặc một tay nắm chặt cổ tay Cố Tuyết Đình, dễ dàng hất bàn tay trắng nõn kia ra: "Anh đánh không lại tôi đâu, đừng phí sức nữa."

Cố Tuyết Đình mặt đỏ bừng, muốn hất tay cậu ra nhưng không được: "Đừng có tự mình đa tình nữa, đừng tưởng rằng mày sống ở đây, mày chính là người của nhà họ Cố! Mày quên mình họ gì rồi sao!"

Thấy tình hình ngày càng không ổn, Bồ Nghiên cũng sợ bọn họ thật sự đánh nhau, vội vàng tiến lên: "... Khụ khụ, hai vị thiếu gia có gì từ từ nói, sao phải động tay động chân chứ?"

Lâm Tri Mặc từ sớm đã nhìn thấy Bồ Nghiên, nghe vậy liền buông tay: "Tôi chỉ muốn tập thể dục thôi."

Thực ra cách giải quyết tốt nhất đương nhiên là để Cố Tuyết Đình rời khỏi phòng tập thể hình, nhưng Bồ Nghiên không dám nói như vậy, chỉ đành ậm ừ: "Ừm... Ơ..."

"Tôi đi là được chứ gì!" Cố Tuyết Đình tức giận đến mức hai mắt đỏ hoe, trước khi đi còn không quên chỉ vào mặt Bồ Nghiên mắng: "Đồ chó săn thấy gió théo lái! Còn không biết ai mới là chủ nhân của mày sao! Mày dám lên tiếng bênh vực nó!"

Một người qua đường giáp vô danh bị mắng như tát nước vào mặt: "???" Tôi đã nói đỡ cho anh ta lúc nào chứ??

Các người cãi nhau thì cãi nhau, sao lại mắng tôi!?

"Cậu không cần để ý đến anh ta." Giọng nói lạnh lùng của Lâm Tri Mặc vang lên sau lưng Bồ Nghiên, "Những người giàu có tự cho mình là hơn người như họ luôn nghĩ rằng người khác phải chiều theo ý mình, thế giới phải xoay quanh họ."

Bồ Nghiên quay người, gật đầu: "... Ừm, cảm ơn anh."

"Là tôi nên cảm ơn cậu mới phải." Lâm Tri Mặc mỉm cười, nụ cười ấm áp như ánh nắng mùa xuân tan chảy băng giá, "Những người khác đều không dám đắc tội anh ta vì tôi, chỉ có cậu là luôn giúp đỡ tôi."

Là một người dễ dàng bị thu hút bởi nhan sắc, Bồ Nghiên ngây người một lúc trước nụ cười ấm áp như gió xuân của Lâm Tri Mặc, sau đó nhỏ giọng nói: "... Không có gì đâu."

Được người đẹp trai như vậy khen ngợi, cậu có chút ngại ngùng.

"Cậu làm việc ở đây bao lâu rồi? Trông cậu còn khá trẻ." Ánh mắt Lâm Tri Mặc lướt qua khuôn mặt trắng nõn ửng hồng của người quản gia đối diện, không khỏi có chút buồn cười.

Bồ Nghiên đáp: "Vừa tròn ba tháng, cũng là vừa tròn mười tám tuổi ba tháng."

Lâm Tri Mặc không ngờ cậu còn nhỏ tuổi hơn mình: "... Sau này có cơ hội, cậu có thể đi học lại."

Nếu là một cậu ấm được nuông chiều từ bé, có lẽ sẽ hỏi Bồ Nghiên tại sao không đi học, nhưng Lâm Tri Mặc cũng xuất thân từ gia đình bình thường, đương nhiên biết Bồ Nghiên phải có lý do khó khăn gì mới phải đi làm.

"Ừm." Bồ Nghiên cười cười, "Nhưng mà, công việc này cũng rất tốt, nếu sau này tôi bị sa thải, có lẽ tôi sẽ dùng số tiền tiết kiệm được để đi học cấp ba."

Nói xong, Bồ Nghiên cảm thấy hối hận.

Chết tiệt, sao cậu lại nói ra những lời trong lòng chứ!

Quả nhiên, bên cạnh vang lên một tiếng cười khẽ, Lâm Tri Mặc dịu dàng nhìn cậu: "Sẽ không bị sa thải đâu."

Bồ Nghiên đang định nói gì đó thì nghe thấy giọng Cố Khánh Thu từ phòng tập thể du͙© vọиɠ ra: "Quản gia, cậu có nhìn thấy con mèo của tôi không?"

"Anh hai." Lâm Tri Mặc gọi.

Bồ Nghiên bị gọi bất ngờ, hoang mang đáp: "Không thấy ạ."

"Chính là con mèo tam thể mà cậu nhặt được ấy, to bằng này này." Cố Khánh Thu dùng tay so sánh kích thước con mèo.

Phòng của mỗi người đều rất lớn, Cố Khánh Thu nuôi mèo trong phòng mình, hiếm khi để mèo con chạy ra ngoài, sợ người giúp việc đi lại vội vàng không cẩn thận giẫm phải mèo.

Con mèo tam thể mà Bồ Nghiên bắt được lần trước không giống như những con mèo tam màu và mèo mướp khác ăn rất nhiều thức ăn đóng hộp, Cố Khánh Thu lo lắng nó biếng ăn nên tạm thời mang về nhà nuôi.