Chương 20

Ban đầu Cố Khánh Thu mơ hồ biết được Cố Tuyết Đình là lớn rồi nên trở nên khôn khéo, mới cố ý nịnh nọt anh cả, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ tới, trong lòng Cố Tuyết Đình, mình lại là một kẻ vô giá trị, không xứng được so sánh với anh cả!

Những ký ức tốt đẹp trước kia giống như bị một nét bút xóa sạch, chỉ vì anh không có được chút lợi lộc nào trong công ty gia tộc, đã bị dán lên cái mác "vô dụng".

Cố Tuyết Đình vội vàng nghĩ cách, kêu lên: "Anh hai, vừa rồi em nói đều là lời nói lúc tức giận, em chỉ là quá tức giận thôi! Em quá tủi thân, em sợ các anh có em trai mới sẽ không cần em nữa, cho nên em mới nói như vậy! Em thật sự không có ác ý... Em thật sự không nghĩ như vậy..."

Trái tim Cố Khánh Thu giống như uống phải ba chai nước lạnh có ga, lạnh đến thấu xương.

Thậm chí còn lạnh hơn cả ngày Lê Vũ nɠɵạı ŧìиɧ với ba anh.

Cố Tuyết Đình mỗi lần tiến lên một bước, anh liền lùi về sau một bước, cho đến khi đôi dép lê mềm mại giẫm lên đất, anh mới ngẩng đầu lên: "Nếu em đã dùng lợi ích để đo lường tình thân..."

Ánh mắt Cố Khánh Thu rất lạnh lùng: "Sau này em không cần gọi tôi là anh hai nữa, tôi không cần một người em trai như em."

Người đàn ông cao lớn cười khẩy một tiếng: "Dù sao thì, tôi cũng không thể cho em lợi ích mà em muốn. Mà tôi, cũng không muốn có một người em trai máu lạnh như em, dùng lợi ích để đo lường tình thân."

Cố Tuyết Đình không ngờ người đàn ông từ nhỏ đã nuông chiều mình lại trở mặt với mình, nhất thời sợ hãi bật khóc: "Anh hai, anh đừng như vậy... Em rất sợ, thật sự..."

Tôi đã nói rồi, Cố Khánh Thu giật thẳng cái áo lông của cậu ta, giọng nói trầm thấp, "Đừng... gọi... tôi... là... anh... hai."

Cố Khánh Thu sải bước rời đi, trái tim khí khăn lắm mới lành lại, lại một lần nữa vỡ vụn thành từng mảnh.

Còn Cố Tuyết Đình vẫn như trong phim thần tượng mà đuổi theo sau lưng anh gào khóc: "Anh hai, em sai rồi, em thật sự sai rồi..."

Giọng nói của chàng trai thanh tú vang vọng trong khu vườn, tạo thành hiệu ứng âm thanh vòm 360 độ.

Bồ Nghiên ở cách đó một bức tường cười đến nỗi suýt nữa thì rách cả miệng.

Ăn dưa thật là đã! Ăn dưa, thật là đã!

Sau khi hai người rời đi, Bồ Nghiên nhỏ giọng kể lại đầu đuôi câu chuyện: "... Chuyện là như vậy, cho nên em trai của chủ nhà không đồng ý cho người kia ở trong nhà, nên đã xảy ra mâu thuẫn với chủ nhà, nhưng mà tôi cũng không rõ tại sao chủ nhà lại đột nhiên xuất hiện ở đây, thật kỳ lạ."

Câu chuyện đương nhiên đã lược bỏ bí mật như cậu chủ thật giả, Bồ Nghiên vẫn có chút đạo đức nghề nghiệp, nếu nói hết ra ngoài, bị người quen phát hiện thì không hay.

Kết thúc cuộc họp trực tuyến xuyên quốc gia, Lục Triều Cẩn cuối cùng cũng có thời gian rảnh rỗi để vào phòng livestream.

Nhưng chỉ thấy trên màn hình là một màu đen kịt, chỉ lộ ra một góc cằm nhỏ nhắn.

Mà Bồ Nghiên vừa lúc nhìn thấy thông báo fan cấp cao vào phòng livestream, theo phản xạ có điều kiện giơ điện thoại lên: "Chào mừng 7873343so đã vào phòng livestream~"

Ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên gương mặt thanh tú trắng trẻo của thiếu niên, đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp long lanh sáng ngời.

Lục Triều Cẩn đầu tiên là bị giọng nói ngọt ngào làm cho cứng đờ một giây, sau đó lại bắt gặp đôi mắt như bảo thạch kia.

Thư ký ôm tập tài liệu đi vào: ? Tổng giám đốc đây là bị dị ứng tai sao? Sao lại đỏ như vậy??

Bồ Nghiên trước kia thỉnh thoảng có xem livestream, những streamer kia đều sẽ kiên nhẫn tương tác với những đại tỷ/đại ca có donate trong phòng livestream.

Ví dụ như--

"Vị... anh trai này, anh là con trai đúng không? Vậy thì em gọi anh là anh trai được không ạ? Em năm nay mười tám tuổi, chắc là nhỏ hơn anh."

Bồ Nghiên chớp chớp mắt.

【Nếu tôi là anh trai thì tôi đã bị loại súc sinh vong ân bội nghĩa này chọc tức chết rồi】

【Ngoài đời loại người này rất nhiều, lợi ích đặt lên hàng đầu】

【Nhìn mà tức á, đúng là đồ sói mắt trắng】

【Cho nên đừng đối xử tốt với người khác quá, có thể người ta không biết ơn ngược lại còn cho rằng việc bạn đối xử tốt với họ là điều hiển nhiên đấy】

Ban đầu bình luận đều đang mắng chửi người em trai vô ơn bạc nghĩa kia, bây giờ tất cả đều bị Bồ Nghiên mê hoặc.

【Em trai à, em thơm quá】

【Đôi mắt to tròn của em, thật là đáng yêu】

【Nhớ ngày thường mặc qυầи ɭóŧ sắt vào nhé, nếu không thì hehehe】

【Má ơi, cuối cùng cũng biết omega tự mang hương thơm cơ thể mê hoặc vạn người trong tiểu thuyết là như thế nào rồi!】

【Đây chính là omega thánh thể tự mang mị lực a】

Lục Triều Cẩn cụp mi dài xuống, chậm rãi gõ vào phần bình luận một chữ "Ừ".

Từ góc độ của thư ký chỉ có thể nhìn thấy màn hình điện thoại của Lục Triều Cẩn lóe sáng, nhưng lại không biết Lục Triều Cẩn đang xem cái gì.