Chương 16: Liên Hoa Bạch
Editor: Linh.
[Thực ra ở bản QT dịch ra nó là cây bắp cải, nhưng mà mình chưa nghe đến dùng cây bắp cải làm rượu, thêm nữa là đây là loại rượu tiến cống cho hoàng cung. Nếu dùng cây bắp cải thì nó hơi tục một tí nên mình để nguyên bản là liên hoa bạch, cho phù hợp với truyện nữa. Mọi người thông cảm nhé!!!] Chúc mọi người một ngày cuối tuần vui vẻ bên bạn bè và người thân!!!
Quế Thanh Thanh mở cửa, người đẹp đứng ở cửa quả nhiên là người nàng biết, chính là ngoại thất được Vương Tử Hà chuộc từ kỹ quán ra ngoài Vương Chân, mặc dù nàng ta xuất thân từ nơi trăng hoa, nhưng trên người nàng ta không quyến rũ mị hoặc, người không biết chuyện, còn tưởng rằng nàng ta là tiểu thư khuê các, phía sau nàng ta mang theo một nha hoàn chừng mười tuổi, trong tay xách theo một hộp đựng thức ăn.
Vương Chân vừa nhìn thấy Quế Thanh Thanh liền chỉnh đốn trang phục thi lễ nói: "Ta là hàng xóm cách vách, phu gia họ Tống. Nghe thấy viện chuyển vào hàng xóm mới, cố ý tới chúc mừng, vừa mới làm chút hoa hòe cao [điểm tâm ngọt đó], mời tỷ tỷ nếm thử một chút."
Quế Thanh Thanh cười nói: "Như vậy thì ta cảm ơn, phu gia của ta họ Lý, mời đi vào trong nhà ngồi."
Vương Chân thấy trong sân có mấy đại nam nhân, vội vàng nói: "Tỷ tỷ ở đây vừa mới dọn nhà, chắc là vẫn còn bận, ta cũng không quấy rầy, sau này nếu có rảnh thì chúng ta tiếp tục tán gẫu."
Quế Thanh Thanh nhìn nàng đi, không khỏi cầm hộp đựng thức ăn ngẩn ngơ, nàng còn nhớ rõ sau này Vương Chân bị thê tử của Tống Tử Hà là Ngô Thị đón về nhà làm thϊếp thất, mấy năm sau lại treo cổ chết, kiếp trước kiếp này luân phiên xuất hiện ở trong đầu nàng, xua đi không được, trong lúc nhất thời Quế Thanh Thanh lại lâm vào hoang mang.
Trần Lan vỗ bả vai của nàng hỏi: "Quế tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy? Ngẩn người cái gì, chẳng lẽ tỷ biết nàng ta?"
"Không Không, sao ta lại quen biết nàng được?" Quế Thanh Thanh vội vàng lắc đầu, nghĩ đến hoa hòe cao trong hộp đựng thức ăn, Quế Thanh Thanh vội hỏi: "Lan nhi, muội đã từng ăn hoa hòe cao chưa?"
"Dùng hoa hòe làm bánh? Ta chưa ăn bao giờ, lát nữa nếm thử một chút." Nhà giàu người ta nghĩ rằng những thức ăn này là tầm thường, cũng không trách được Trần Lan chưa tùng ăn.
Quế Thanh Thanh xách theo hộp đựng thức ăn trở lại trong nhà, mới phát hiện Trung thúc đã mang tất cả đồ dùng trong nhà đều đưa tới, nhất là gia cụ trong nhà ngay cả nồi bát muôi chậu, tất cả đều mua thêm cái mới, Quế Thanh Thanh thật sự cảm khái, hành động này của Tần Yến Sơn, rốt cuộc là vì báo đáp ơn cứu mạng của Lý Tùng, hay là cứu tế trá hình đối với "Thân thích nghèo" là nàng? Chuyện như vậy trong lúc nhất thời thật đúng là không nói rõ được, nàng vội vàng nói cảm ơn với Trung thúc, lại lấy ra hoa hòe cao cho mọi người nếm, nhìn thời gian không còn sớm, liền bắt đầu chuẩn bị cơm trưa.
Mua về một nhà họ Đinh, nam nhân gọi là Đinh Đại Sơn, nhi tử là Đinh Thạch Đầu, nữ hài gọi là Hỉ Muội, Đinh tẩu cùng Hỉ muội giúp Quế Thanh Thanh một tay, vội vàng mà không rối loạn.
Đến buổi trưa, Tần Yến Sơn cùng Lý Tùng trở lại, hai người cũng rất cao hứng, Trần Lan vội vàng hỏi kết quả như thế nào.
Tần Yến Sơn cười nói: "Còn có thể như thế nào? Mấy ni cô kia khai ra ba đồng phạm, đều là huyện bên cạnh, sự việc có đầu mối, liền đi sang huyện bên cạnh bắt người chuyện này cũng không cần Lý đại ca ra tay."
Lý Tùng cười nói: "Có công lao cũng không thể độc hưởng, dù sao cũng phải chừa chút cơ hội cho người khác có phải hay không?"
Tần Yến Sơn cười nói: "Huynh có thể nghĩ như vậy là tốt rồi, ta còn sợ người ngay thẳng như huynh ở nơi như nha môn lẫn vào rồi không ra được."
Lý Phúc Mãn còn chưa biết chuyện gì xảy ra, vội vàng hỏi thăm, biết chuyện liền thổn thức không dứt, lúc thì cảm thấy con trai không dậy nổi, lúc thì lại lo lắng hắn gặp nguy hiểm, không khỏi lo được lo mất.
Tần Yến Sơn không biết suy nghĩ của Lão gia tử, hắn cười ha ha nói: "Hôm nay Lý huynh vừa xuất quân đã chiến thắng, sau này mọi chuyện nhất định sẽ trôi chảy, bá phụ cứ yên tâm, mới vừa rồi Mã đại nhân còn muốn mời chúng ta ăn cơm trưa đấy, nếu không phải ta còn muốn nếm thử một chút tay nghề của đệ muội, cố ý chạy về....."
Quế Thanh Thanh chỉ biết làm mấy món mà Tống Tử Kiều thích ăn, còn lại thật đúng là không phải sở trường, nhưng mà làm so với nông phụ nhà bình thường tốt hơn nhiều, miền cưỡng cũng coi như vào mắt Tần Yến Sơn.
Rượu và thức ăn rất nhanh được mang lên, Tần Yến Sơn cùng Lý Tùng chén qua chén lại, bởi vì có Lý Phúc Mãn ở đó, nên hai người cũng không dám uống bừa bãi, quá ba tuần rượu, Tần Yến Sơn mới lên tiếng: "Lý huynh, ta cũng đã nán lại ở huyện Thanh Phổ mấy ngày rồi, người nhà ta còn chưa biết hướng đi của ta cùng Lan muội, nếu không trở về, sợ là cũng lo lắng, ta tính toán sáng sớm ngày mai sẽ lên đường về nhà, đến lúc đó cũng không thể đến chào tạm biệt bá phụ được."
Quế Thanh Thanh thấy Tần Yến Sơn phải đi, không khỏi nảy ra ý định, thân thế của mẫu thân mình, Tần Yến Sơn cũng đã thăm dò, mặc dù biểu huynh muội bọn họ đối với mình rất thân thiết, vừa tặng đồ lại đưa nhà, nhưng mà hai người họ cũng không muốn nhận mình, chuyện này rốt cuộc là vì sao, Quế Thanh Thanh đoán không ra, nếu người ta không muốn nhận mình, cho dù nàng muốn dựa vào đại thụ cũng không được, bây giờ Lý Tùng đắc tội Tống gia, hắn ở nha môn còn chưa có chỗ đứng yên ổn, phủ Thanh Châu cùng huyện Thanh Phổ mặc dù đường xá không phải là rất xa, nhưng mà nếu thật sự có chuyện, cũng phải mất mười ngày nửa tháng mới có thể nhận được tin tức, nước xa không cứu được lửa gần, sau này tình hình thật sự kham ưu, kế sách hiện nay, là cần phải đem Tần Yến Sơn cột vào chiến xa của mình, nhất tổn câu tổn nhất vinh câu vinh*, vậy thì phải có cùng chung một lợi ích.....
(*) câu này ý là một người tổn hại thì tất cả cùng tổn hại, một người vinh hoa thì tất cả cùng vinh hoa, tức là trong một tập thể liên kết với nhau, kết quả của một cá nhân cũng là của một tập thể.
Ăn cơm trưa xong, tiền Tần Yến Sơn cùng Trần Lan đi, trở lại phòng, Quế Thanh Thanh liền muốn cùng Lý Tùng nói môt chút suy nghĩ của mình, thì thấy Lý Tùng cau mày, nàng vội hoi: "Đại Lang, có chuyện gì vậy?"
Lý Tùng nói: "Thanh Thanh, Tần Yến Sơn bọn họ muốn đi, nàng đem hai cái rương kia của ta mở ra, ta nhớ bên trong còn hai miếng da hồ ly trắng, vốn định giữ lại cho ngươi, nhưng mà bây giờ chúng ta không có cái gì có thể mang ra, không bằng đem cái này đưa cho bọn họ làm quà đáp lễ đi."
Quế Thanh Thanh cười nói: "Ta chính là vì cái này.... Muốn nói với chàng một chuyện."
"Nga? Chuyện gì? Đúng rồi, nàng tới đây ta xem đầu nàng một chút, bây giờ có còn thấy đau hay không?"
Quế Thanh Thanh lắc đầu: "Không đau, chàng không cần lo lắng."
"Vậy cũng để cho ta xem một chút." Lý Tùng một phen túm Quế Thanh Thanh qua, đem nàng ấn xuống giường, cục u trên đầu hơi động một tí, Quế Thanh Thanh đau kêu "Ai u" một tiếng.
Lý Tùng quở mắng: "Như vậy còn nói không đau? Nàng chờ, ta cầm thuốc đến xoa cho nàng." Hắn kiểm tra toàn bộ nửa ngày, cuối cùng xuất ra một cái túi, bên trong có không ít bình lọ, hắn lấy ra một cái lọ, khoét ra một ít thuốc mỡ bôi lên ót của Quế Thanh Thanh, nhẹ nhàng nhu cho Quế Thanh Thanh, vừa mới bắt đầu Quế Thanh Thanh đau đến nhe răng trợn mắt, trong chốc lát đau đớn kết thúc, nàng lại cảm thấy buồn ngủ.
Cũng không biết đã ngủ bao lâu, nàng vừa mở mắt thì thấy Lý Tùng nằm đối diện nàng hỏi: "Như thế nào Thanh Thanh? Bây giờ không còn đau phải không?"
Quế Thanh Thanh sờ sờ đầu, thật đúng là một chút cũng không thấy đau "Thuốc này của chàng thật đúng là dùng rất tốt."
"Đó là đương nhiên." Lý Tùng vừa dọn dẹp những lọ thuốc kia, vừa nói: "Nàng vừa rồi muốn cùng ta nói chuyện gì?"
Quế Thanh Thanh cười nói: "Ta là muốn nói nền móng của chúng ta quá mỏng, tốt nhất là có thể cùng Tần công tử cùng nhau làm ăn, kiếm tiền chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất vẫn là có thể cùng hắn giữ vững quan hệ..... Ta lo lắng Tống gia nơi đó, chưa chắc đã từ bỏ ý đồ."
"Suy nghĩ của nàng thật kỳ lạ, hắn là hạng người gì, sinh ý* bình thường sao có thể vào mắt của hắn?"
(*) sinh ý: Buôn bán.
"Nếu như là sinh ý bình thường, đương nhiên ta sẽ không nói."
Lý Tùng không khỏi tò mò "Rốt cuộc là làm cái gì? Nàng tới nói cho ta nghe một chút."
"Chàng đã từng nghe nói qua loại rượu Liên hoa bạch chưa?"
Lý Tùng tâm thần chấn động "Liên hoa bạch? Đây chính là rượu cống....."
Quế Thanh Thanh gật đầu một cái, Liên hoa bạch không phải là rượu trắng, cũng không phải rượu vàng, mà là rượu hoa quả, loại rượu này hương nồng vừa miệng, còn có thể bổ thận tráng dương, cường gân hoạt huyết, loại bỏ phong hàn độc chướng, là bí truyền năm đó Tống gia mất một số tiền lớn mới lấy được, trừ bỏ xưởng nhuộm, một sản nghiệp quy mô lớn khác của Tống gia chính là rượu, sau lại cùng phủ Nội Vụ của hoàng thất làm buôn bán, buôn bán của Tống gia cũng vì vậy mà cao hơn một tầng, ở toàn bộ Giang Nam Đạo cũng có danh hào.
Lý Tùng ánh mắt lấp lánh: "Nàng biết bí truyền của loại rượu này?"
"Đúng, đều là phương thuốc mẹ ta lưu lại, bên trong Liên hoa bạch này dùng đến không ít dược liệu, đều là loại đắt tiền, phân phối cũng không dễ dàng, cho nên cho đến bây giờ ta cũng chưa từng làm qua....."
Lý Tùng trong lòng còn có chút nghi vấn, hắn không khỏi hỏi: "Mẫu thân nàng, bà..... Làm sao có thể biết những bí truyền này?" Nếu như bà thật sự là cô cô của Tần Yến Sơn, làm sao bà có thể biết những thứ này?
Quế Thanh Thanh lắc đầu một cái "Ta cũng không biết." Bây giờ nàng còn chưa tìm được lý do tốt, chỉ có thể đẩy đến trên người mẫu thân. "Chàng nói Tần Yến Sơn có thể đồng ý làm sinh ý này không? Nhà của hắn như vậy, nếu như đồng ý làm sinh ý này, chỉ cần phái ra một quản sự...."
Lý Tùng suy nghĩ một chút nói: "Nền móng của Tần Yến Sơn là ở phủ Thanh Châu, cho dù hắn có lòng tin đối với Liên hoa bạch, nhưng tại sao nhất định lại phải mở xưởng ở huyện Thanh Châu? Hắn hoàn toàn có thể cầm cách điều chế mang về Châu phủ làm, nếu là như vậy, liền uổng phí tâm tư của chúng ta, phỏng chừng cũng mất luôn mấy phần cổ phần của xưởng rượu trong tay....."
Quế Thanh Thanh cũng cảm thấy trượng phu nói có lý, nhưng mà nàng nhớ tới một vấn đề mấu chốt, ánh mắt không khỏi sáng lên "Đại lang, nếu như trong tay của chúng ta có một hầm rượu mấy trăm năm thì sao đây? Chàng nói có thể thuyết phục được hắn hay không?"
"Huyện Thanh Phổ của chúng ta khi nào thì có một hầm rượu mấy trăm năm? Làm sao ta chưa từng nghe nói qua?"
"Ta nói có là có, ta từng nghe nói qua." Quế Thanh Thanh còn nhớ rõ bên cạnh một ngọn núi ở Liễu gia tập có một hầm rượu bị bỏ hoang, sau này chủ nhân của hầm rượu đem nơi đó bán đi, thời điểm gia đình kia xây nhà đào ra một hầm rượu mấy trăm năm, chuyện như vậy lan truyền rộng rãi, Tống gia biết tin tức, vừa đấm vừa xoa mua hầm rượu này, kiếp này nàng muốn cướp cái tiên cơ này, không thể để cho Tống gia không làm mà hưởng, có cái hầm rượu này, hợp tác cùng với Tần Yến Sơn sẽ được bảo đảm......
Quế Thanh Thanh vội hỏi: "Đại lang, buổi chiều chàng có việc gì không? không bằng chúng ta đi đến đó xem một chút, nếu nơi đó thật sự có thật, trước hết chúng ta đem nơi đó mua lại....." Nhìn thấy Lý Tùng do dự, Quế Thanh Thanh chỉ nghĩ là tiền tích cóp của hắn không nhiều lắm, liền nói: "Dùng một trăm lượng chàng cho ta làm sính lễ để mua, chắc cũng không sai biệt lắm." Chỗ đó không có gì thu hút, giá tiền sẽ không đắt.
Lý Tùng cười nói: "Sính lễ cho nàng thì chính là của nàng, cũng không phải là ta không nỡ bỏ tiền, ta chỉ cảm thấy....." Hắn nhìn kỹ thê tử một chút "Thanh Thanh, làm sao nàng có thể xác định là nơi đó có một hâm rượu?" Chung quy hắn vẫn cảm thấy thê tử có chút tự tin hơi quá.
Vẻ mặt của Quế Thanh Thanh hơi cứng lại, một lúc lâu sau, nàng mới nghiêm nghị nói: "Đại lang, còn nhớ trước kia ta đã nói với chàng, ta mơ thấy Tống Tử Kiều đánh chết ta....."
Lý Tùng ôm eo nhỏ của Quế Thanh Thanh "Nàng nha, hay thích suy nghĩ lung tung, có ta ở đây, không phải sợ hắn."
Quế Thanh Thanh lắc đầu một cái "Ta là muốn nói với chàng, thật ra thì trước đây, ta đã vài lần nằm mơ, ta mơ thấy Tứ lang chết, mơ thấy hài tử chết.... Còn mơ thấy hầm rượu kia....."
"Cái gì?" Lý Tùng vẻ mặt kinh ngạc, hắn vội vàng hướng ra cửa nhìn một chút, thấy không có người, lúc này mới ngồi xuống bên người Quế Thanh Thanh nói: "Lời này không nên tùy tiện nói với người khác."
"Chàng là trượng phu của ta, cũng không phải là người ngoài, ta không muốn lừa gạt chàng, hơn nữa ta chỉ nói với một mình chàng." Hai đời làm người, Quế Thanh Thanh thấy nhiều ngươi lừa ta gạt, nhưng mà Lý Tùng một lòng vì nàng mà suy nghĩ, nàng thấy rõ ràng, cũng thêm nguyện ý tin tưởng Lý Tùng, hơn nữa, chuyện tình quỷ dị hơn so với chuyện này cũng không phải không có, người đời nếu đã tin tưởng, Lý Tùng có thể cũng sẽ tin, hơn nữa rất nhiều chuyện có thể giấu giếm người khác, nhưng không giấu giếm được người bên gối của mình, nếu như sau này có những chuyện tượng tự như vậy mà nàng vẫn giấu không nói, tích lũy nhiều, thời gian lâu dài, nói không chừng trượng phu sẽ cùng mình cách lòng, nàng không muốn chuyện đó xảy ra.
Lý Tùng thật sự rất cao hứng "Được, nàng đã nói như vậy, ta trước hết sẽ đi thăm dò một chút ý tứ của Tần Yến Sơn.... Hôm nay sợ là không có thời gia, buổi chiều ta còn phải đi nha môn nhìn một chút, ngày mai chúng ta sẽ đi xem hầm rượu là được rồi. Đúng rồi, Đinh gia kia..... Nàng có tính toán gì?"
Quế Thanh Thanh cười nói: "Không bằng để cho Hỉ muội và Đại Đầu lưu lại giúp ta làm việc, phu thê Đinh Đại Sơn dời đến nhà cũ của chúng ta ở, cũng có thể giúp chúng ta chăm sóc vài mẫu ruộng kia, tránh cho phụ thân không ở được, la hét muốn về làm ruộng." Lý Tùng gật đầu đáp ứng.
Đến buổi chiều Lý Tùng trở lại, vui mừng nói cho Quế Thanh Thanh biết là Tần Yến Sơn đã đáp ứng, quả nhiên giống như phu thê bọn họ dự đoán, Tần Yến Sơn vừa nghe nói có phương thuốc làm rượu này, ý nghĩ đầu tiên chính là trở về Châu phủ mở xưởng, nơi đó giao thông tiện lợi, nhân mạch của hắn cũng rộng, thậm chí Tần Yến Sơn còn khuyên bọn họ chuyển đến phủ Thanh Châu ở, cho đến khi Lý Tùng nói hắn có thể mua được một hầm rượu mấy trăm năm, lúc này Tần Yến Sơn mới đáp ứng xưởng có thể mở ở huyện Thanh Phổ, nhưng mà, điều kiện tiên quyết chính là nhất định phải có hầm rượu mấy trăm năm kia.
Quế Thanh Thanh cười nói: "Vậy ngày mai bọn họ có đi hay không?"
"Có lẽ vẫn đi, hắn nói trở lại Châu phủ có việc, mấy ngày nữa sẽ quay lại đây, để lại Trung thúc cùng một gã sai vặt chuẩn bị cho việc mở xưởng, về phần sư phó chưng cất rượu, hắn sẽ tự tìm, không cần chúng ta quan tâm."
"Vậy chúng ta chiếm mấy phần phân ngạch trong tửu phường?"
"Hắn nói tửu phường hắn phụ trách xây, nguồn tiêu thụ hắn cũng lo toàn bộ, hắn muốn bốn thành, ta không đồng ý, chỉ nói trong nhà không có ai lo liệu, còn phải nhờ hắn phái người quản lý, ta muốn bốn thành phân ngạch.... Nàng không có ý kiến gì chứ?"
Quế Thanh Thanh cười nói: "Ta không có ý kiến, mua nhiều đất hơn là được, chúng ta sẽ làm địa chủ lớn nhất ở huyện Thanh Phổ, trên thương trường ngươi lừa ta gạt, rất phiền hà."
Lý Tùng cười nói: "Thật là khó được, nàng thế nhưng cũng nghĩ như vậy?" Hắn vừa nói chuyện, vừa từ trong rương lấy ra một hộp gỗ tử đàn nhỏ có khóa, mở ra xem, lại là mấy tờ ngân phiếu "Đây là toàn bộ mấy năm nay ta ở bên ngoài góp lại, tổng cộng cũng có hơn năm trăm lượng, toàn bộ cho nàng cầm."
Quế Thanh Thanh gật đầu, lấy thật lòng đổi chân thành, Lý Tùng quả nhiên không khiến nàng phải thất vọng.
Ban đêm, phu thê mới cưới không thể không làm chút chuyện ân ái [~ing... đỏ mặt], sáng hôm sau trời mới tờ mờ sáng, Lý Tùng đã rời giường, vốn là Quế Thanh Thanh buổi sáng cũng định đi tiễn Trần Lan, kết quả gộp vào mấy đêm nàng không ngủ ngon, lúc này mơ mơ màng màng không dậy nổi, Lý Tùng cười giúp nàng mặc xiêm áo, lại dùng khăn vải rửa mặt cho nàng, lúc này nàng mới tỉnh ngủ, phu thê hai người cùng đi tiễn Tần Yến Sơn cùng Trần Lan.
Đợi đến khi phu thê hai người trở lại, Đinh tẩu đã làm xong điểm tâm, người một nhà ăn xong, Lý Tùng vội vàng đi nha môn, trước khi đi đã cùng phụ thân thương lượng tốt chuyện lưu lại phu thê Đinh gia, Lý Phúc đối với an bài này rất hài lòng, ông định tự mình đưa phu thê Đinh Đại Sơn về nhà cũ.
Bây giờ chuyển đến nhà ở trong thành, Lý Phúc Mãn trở về thôn có cảm giác như áo gấm về làng, nói muốn tìm một bộ đồ mới bình thường, Quế Thanh Thanh nén cười vội vàng đi tìm tới, lão gia tử cao hứng đi đổi.
Đúng lúc này, liền nghe thấy có người gõ cửa, Đại Đầu đứng dậy, vội vàng đi mở cửa, Quế Thanh Thanh cũng ra đón, mới vừa chuyển nhà đến nơi này, nhà bọn họ ở trong huyện thành cũng không có mấy người biết, ai sẽ tìm đến nơi này?
Quế Thanh Thanh đang buồn bực, lại không nghĩ rằng người đến là Lý Du cùng Lý Bách mang theo thê tử của mình đến, nhất là trong tay mỗi người lại xách theo một con gà, đây chính là chuyện xưa nay chưa từng thấy.
Vương thị vừa vào cửa liền cảm thấy ánh mắt không đủ để nhìn, ngó đông ngó tây, Hồ thị thì cười nói: "Thanh Thanh thật là có thủ đoạn, nhanh như vậy đã có nhà lớn để ở."
Quế Thanh Thanh có chút mất hứng, thản nhiên nói: "Hắn Nhị thẩm, bây giờ ngươi phải gọi ta là đại tẩu, về phần tòa nhà này, chỉ là người khác tặng thôi, không thể nói là có thủ đoạn hay không, vào nhà ngồi đi."
Hồ thị bĩu môi, trong lòng nói đang yên đang lành ai lại đưa tòa nhà làm cái gì? Chẳng lẽ là ngươi cho đại bá ca đội nón xanh? [cắm sừng ý] Ai mà không biết ngày đó Đông gia của Thụy Sinh Tường tặng thật nhiều vàng..... Chỉ là vừa nghĩ tới Lý Tùng, Hồ thị cũng không dám lỗ mãng, liền nhịn không nói.
Mấy người đi vào trong nhà, Lý Bách không nhìn thấy ca ca, liền hỏi: "Đại tẩu, đại ca thật sự đi nha môn làm bổ đầu."
"Chuyện này làm sao có thể là giả?" Lý Phúc Mãn cười nói: "Ngày hôm qua Huyện lệnh còn mời đại ca ngươi ăn cơm đấy!" Lão gia tử cao hứng, đem chuyện Lý Tùng ngày đầu tiên đến nha môn đã phá được vụ án kéo dài đã lâu nói.
Lý Tùng, Lý Bách cũng cao hứng theo, cái gọi là nước lên thì thuyền lên, ca ca có tiền đồ, làm đệ đệ trên mặt cũng có vẻ vang, Hồ thị cũng không kiên nhẫn nghe chuyện này, lại ở sau lưng Lý Du chọt một cái, ý bảo hắn mau nói, Lý Du không còn cách nào, nhìn về phía Tam đệ Lý Bách, Lý Bách chỉ cảm thấy chuyện như vậy không ổn, bất đắc dĩ là Nhị ca Nhị tẩu cùng thê tử xúi bẩy, hắn cũng đành phải tới, lúc này hắn cũng không nói gì, chỉ cúi đầu làm như không biết.
Lý Du đành phải mở miệng: "Cha, nếu đại ca đã ở nha môn làm bổ đầu, sau này có thể là người cửa công, ruộng đất kia khẳng định không có thời gian trồng trọt, không bằng nhường cho ta cùng Tam đệ....."
Quế Thanh Thanh mắt lạnh nhìn, khóe miệng mang theo nụ cười giễu cợt. Lý Phúc Mãn cũng thu lại nụ cười trên mặt, giận đến mức ngón tay chỉ hai đứa con nửa ngày, rồi mới lên tiếng: "Lòng tham không đáy, ta đã nói các ngươi làm sao tự dưng lại hiếu thuận như vậy, thì ra là lòng tốt không yên, các ngươi sớm nên tắt tâm tư này đi!"