Làm Quả Phụ Thật Khó

6.5/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Converter: Ngocquynh520 Editor: Linh. Beta-er: Đông Hoa.Kiếp trước, nàng tham vinh hoa phú quý, thầm mong một cuộc sống giàu sang, người người vọng ngưỡng Chính vì vậy nàng bị phụ thân bán vào Tống ph …
Xem Thêm

Chương 15: Hàng xóm
Editor: Linh.

Cho đến bây giờ Quế Thanh Thanh cũng chưa từng đến Tụ Ngọc am, Tụ Ngọc am này dựa lưng vào núi, cây cối trên núi xanh um tươi tốt, Tụ Ngọc am nằm ở trong đó, tường vôi màu xanh, bốn phía trồng đầy cây hòe, có mấy phần u nhã tĩnh mịch.

Mấy người xuống xe ngựa, lúc này cây hòe đang nở hoa, thậm chí không khí chung quanh cũng mang theo mùi hương nhàn nhạt.

Mặc dù nơi này cách huyện thành không xa, nhưng trước cửa Tụ ngọc am lại vắng vẻ khác thường, cửa am khép hờ, xem ra không có khách hành hương, nếu là trước kia, trước kia Quế Thanh Thanh đã không nghĩ cái gì, hiện tại nàng biết nơi này không phải nơi tốt đẹp, lại càng thêm xác định am ni cô này không quan tâm chút tiền nhang đèn, rõ ràng là có đường kiếm tiền khác.....

Lý Tùng vội vàng đem xe ngựa đuổi đi, lại dặn dò: "Hai người các ngươi sau khi vào đó ngàn vạn lần phải cẩn thận, có cái gì nguy hiểm thì phải lập tức kêu lên."

Quế Thanh Thanh gật đầu, Trần Lan lại có chút hưng phấn, cho tới bây giờ nàng còn chưa từng làm qua chuyện kí©h thí©ɧ như vậy đâu! "Tỷ phu ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ tỷ tỷ thật tốt!" Trước kia nàng đi theo ca ca học chút quyền cước, bây giờ đã có tác dụng, Trần Lan chỉ thiếu chút nữa là xắn tay áo lên, nàng cảm thấy huyện Thanh Phổ này thật thú vị! Ngược lại Tần Yến Sơn "Phốc" một tiếng cười "Biểu muội, chỉ riêng cái tính tình lỗ mãng kia của ngươi, rốt cuộc có được hay không? Đừng kéo đệ muội lui về phía sau!"

Trần Lan trợn mắt nhìn hắn một cái, liền lôi kéo Quế Thanh Thanh đi: "Quế tỷ tỷ, chúng ta nhất định phải đem chuyện này làm thật đẹp để cho bọn họ nhìn!"

Quế Thanh Thanh cười bởi vì nàng lôi kéo mà đi vài bước, quay đầu lại hướng Lý Tùng nói: "Yên tâm đi Đại lang, không có việc gì đâu."

Hai người đi tới trước cửa am, Trần Lan nhìn cửa am khép hờ, hô: "Có ai không?" Nàng vừa mới kêu hai tiếng, một ni cô đi ra, hơn hai mươi tuổi, trên người mang theo mùi thơm nhàn nhạt của son phấn, trên mặt mặc dù không nhìn ra cái gì, nhưng mà Quế Thanh Thanh biết, nàng ta ăn mặc tỉ mỉ rồi mới ra.

Trần Lan trong lòng vui mừng, xem ra tỷ phu phỏng đoán rất đúng, nhìn ni cô này cũng biết, người xuất gia tứ đại giai không, vậy mà nàng ta lại dùng son phấn.....

Ni cô kia thấy Quế Thanh Thanh cùng Trần Lan, vội vàng hỏi: "Nhị vị thí chủ mời, các vị đây là -----"

Trần Lan cười nói: "Chủ am xưng hô như thế nào? Tỷ muội chúng ta đi ngang qua nơi này, có chút khát nước, đặc biệt tới đây xin miếng nước uống, không biết có được hay không?"

"Không dám, không dám, bần ni Tĩnh Hư, mời vào đây đi!"

Quế Thanh Thanh cùng Trần Lan bước vào trong am, Tĩnh Hư ghé đầu ra ngoài nhìn, lúc này mới đóng kỹ cửa lại.

Lý Tùng không khỏi có chút khẩn trương, mơ hồ còn có chút hối hận "Tần huynh đệ, ta leo tường vào xem một chút, các nàng đừng nên xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn....."

Tần Yến Sơn kéo hắn lại "Lý huynh, trong am tất cả là nữ nhân, chỉ là mấy vị ni cô, không cần phải khẩn trương như vậy, cùng lắm chính là bị các nàng bắt, chắc chắn sẽ không nguy hiểm đến tính mạng..... Vốn là ta còn không tin, ai có thể nghĩ đến am ni cô lại là nơi buôn người? Nhưng mà mới vừa rồi nhìn cái ni cô đó lén lút, nói không chừng thật sự là có kỳ quái....."

Đỗ Tiểu Bộ cũng đã nhìn ra, hắn vội hỏi: "Chúng ta có cần hướng nha môn đưa tin hay không? Cũng nên tìm một ít nhân thủ."

Lý Tùng nói: "Nếu là buôn người, cũng không phải là chuyện mà mấy vị ni cô này có thể làm, khẳng định các nàng còn có trợ thủ..... Tần huynh đệ, để cho người làm nhà ngươi đến nha môn đưa tin đi."

Tần Yến Sơn cười nói: "Không cần đâu, cho dù những người đó có trợ thủ, các nàng vẫn còn giữ người bán lấy tiền mà, cho nên đệ muội sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng, biểu muội ta lại càng không có chuyện gì, huynh hãy đem tâm thả vào trong bụng đi! Mấy người ta mang đến này không phải huynh không biết. Không nói lấy một chọi mười, lấy một địch ba cũng không thành vấn đề..... Hơn nữa phát động nhiều người, ngộ nhỡ không có chuyện gì, mặt mũi của các ngươi đặt ở nơi nào?"

Lý Tùng cùng Đỗ Tiểu Bộ nhìn nhau một cái, cũng cảm thấy Tần Yến Sơn nói không sai, hai người liền tắt ý tưởng trở về tìm viện binh, Tần Yến Sơn lại hỏi: "Am ni cô này có cửa sau hay không?"

Lại nói Quế Thanh Thanh đi theo Trần Lan vào trong am, dọc theo đường đi Tĩnh Hư kia không ngừng nói lời khách sáo, Trần Lan một bộ dáng nhanh mồm nhanh miệng, trong chốc lát liền bị Tĩnh Hư thăm dò toàn bộ, nàng biết không có người khác biết hai người này vào trong am, liền trực tiếp dẫn các nàng vào đâị điện, trong lòng âm thầm vui mừng, hai cô gái này dung mạo đều là nhất đẳng.....

Trong đại điện hương khói lượn lờ, nhưng không thấy có ni cô khác, Tĩnh Hư giải thích: "Tiểu am hương khói không vượng, người tu hành cũng ít đi, chỗ nào không chu đáo kính xin hai vị thí chủ tha lỗi."

Quế Thanh Thanh cười nói: "Không ngại, cho sư thái thêm phiền toái rồi. Chúng ta trước cúi chào Bồ Tát."

Tĩnh Hư chỉ mong được như vậy, thấy Quế Thanh Thanh cho tiền, trong lòng càng phát ra cao hứng, vội vàng chuẩn bị cho hai người các nàng hai nén hương.

Trong đại điện có Bồ Tát cúi đầu, cũng có Kim Cương trừng mắt, kiếp trước Quế Thanh Thanh cũng học qua kinh Phật, Bồ Tát cúi đầu bởi vì thấy chúng sinh, vô thủy dĩ lai, sinh tử luân hồi, sinh lòng từ bi, muốn phổ độ chúng sinh, thuận theo chúng sinh. Kim Cương trừng mắt, bởi vì thấy tà ma, phỉ báng Phật pháp, nói dối chúng sinh, sinh lòng mạnh mẽ, bảo vệ sự thật, phá hủy tà ma. [ cái đoạn này thật sự rất đau đầu.]

Quế Thanh Thanh thắp cho Bồ Tát một nén nhang, ở trên bồ đoàn quỳ xuống, cung kính dập đầu hai cái, nàng tới đây vừa là giúp trượng phu, vừa là phá hủy tà ma, nếu ông trời để cho nàng sống lại một lần, có thể thấy được là đối với nàng rất chiếu cố, nếu đã như vậy, nàng cũng nên làm chút gì đó.

Trần Lan mặc dù vẫn ôm lòng đề phòng, nhưng mà nếu đã đến Phật điện, nàng cũng vẫn kính sợ, liền học Quế Thanh Thanh ở trên bồ đoàn quỳ xuống, nào biết nàng còn chưa dập đầu xong, đã nghe thấy Quế Thanh Thanh hô: "Mau tránh ra!"

Quế Thanh Thanh vừa nhìn Tĩnh Hư vừa ở bên tượng Phật sờ một cái, ngay sau đó nghe thấy âm thanh "Ba" một cái vang lên, nàng đã biết không ổn, theo tình thế ở trên mặt đất lăn một cái tránh ra, mặc dù đã nhắc Trần Lan, tiếc là vẫn không kịp, nàng trơ mắt nhìn trên mặt đất xuất hiện một cái cửa động, Trần Lan lúc trước cùng mình quỳ trên bồ đoàn bị rơi xuống, trong chớp mắt cửa động kia khép lại như cũ, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chỉ là không có Trần Lan.....

Quế Thanh Thanh sững sờ trong chốc lát, liền tỉnh hồn lại nàng nhanh chân bỏ chạy, vừa chạy vừa kêu: "Mau tới cứu người a! Cứu mạng....." Nàng mới vừa chạy đến cửa đại điện, liền cảm thấy sau ót nhói lên một cái, liền mất đi tri giác.

Đợi đến khi Quế Thanh Thanh tỉnh lại, đã phát hiện mình đang nằm ở trong ngực của Lý Tùng, Lý Tùng vẻ mặt nôn nóng, nhìn thấy thê tử mở mắt, hắn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm "Nàng cảm thấy như thế nào? Có thấy choáng đầu hay không? Hôm ta là ta sai, không nên cho nàng đi mạo hiểm....."

Quế Thanh Thanh cho hắn một nụ cười an tâm: "Ta không sao mà. Trần Lan đâu? Ách..... Chàng mau đi cứu nàng ấy!" Nàng đưa tay sờ sờ cái ót, trong miệng không khỏi "Tê" một tiếng, nơi đó bị đánh đến sưng một cục, vừa sờ liền đau như bị hỏa thiêu.

Lý Tùng vội vàng nói: "Nàng ở nơi này chờ, ta đi vào xem một chút."

Quế Thanh Thanh gật đầu một cái "Nhanh đi nhanh đi, cơ quan ở bên người Bồ Tát....."

Mắt thấy Lý Tùng đi vào đại điện, Quế Thanh Thanh không khỏi thầm than xui xẻo, mặc dù biết tiên cơ, có chút chuyện không phải chỉ dùng suy nghĩ của mình là có thể thay đổi được, lần này cuối cùng vẫn bị thua thiệt,nếu nói thế sự vô thường, chính là như vậy có phải hay không?

Trong chốc lát, Trần Lan toàn vẹn từ trong đại điện đi ra, đi theo phía sau Tần Yến Sơn, Quế Thanh Thanh vội hỏi: "Lan nhi, ngươi không có chuyện gì chứ?"

Trần Lan có chút ảo não "Ta còn chưa biết có chuyện gì xảy ra, đã bị rơi xuống mật đạo, thật là tức chết người mà! Tại sao lại có thể như vậy?"

Tần Yến Sơn nén cười, tuy nói là biểu muội mạo hiểm, hắn hốt hoảng lo sợ, nhưng mà đối với tính tình lỗ mãng kia của Lan nhi mà nói, chưa chắc đã là chuyện xấu, nàng chịu một bài học, sau này cũng không tùy tiện chạy ra khỏi phủ. Tần Yến Sơn nói: "Các ngươi đi nhanh đi! Một lát nữa người của nha môn đến, phát hiện ra các ngươi sẽ không tốt."

Quế Thanh Thanh vừa nghĩ đích thật là như vậy, nàng thậm chí còn không muốn nhìn những phụ nhân bị nhốt dưới địa lao kia, nếu như một lát nữa có nhiều người đến đây, bị người nhìn thấy sẽ không tốt, Quế Thanh Thanh kéo Trần Lan đi, vừa đi vừa hướng Tần Yến Sơn nói: "Tần đại ca, ta cùng Lan nhi đi mua thức ăn, buổi trưa các ngươi về nhà dùng cơm đi, ta tự mình xuống bếp, mời các ngươi thưởng thức."

Tần Yến Sơn có chút bận tâm "Thương thế của ngươi....."

Trần Lan lấy làm kinh hãi: "Quế tỷ tỷ ngươi bị thương? Ở đâu, mau cho ta xem một chút."

Quế Thanh Thanh cười nói: "Ta không sao, chúng ta đi mau."

Ngồi xe ngựa về đến huyện thành, dọc theo đường đi Trần Lan than thở, lúc thì nói mấy người trong địa lao..... bộ dáng đáng thương của những nữ nhân kia, lúc thì nói vận khí mình không tốt, cho đến khi mua thức ăn trở lại nhà mới, Quế Thanh Thanh bất ngờ phát hiện môn bài ở cửa đã đổi thành Lý trạch.

Trần Lan cười nói: "Trung thúc làm việc đúng là nhanh."

Hai người vào viện, chỉ thấy Lý Phúc Mãn đang nói chuyện cùng với quản sự của Tần phủ, Quế Thanh Thanh vui vẻ nói: "Cha, sao ngài lại đến được đây?"

Lý Phúc Mãn cười nói: "Còn không phải là vị Trung thúc này đem ta đón đến đó sao! Còn nữa thế nào cũng phải mua thêm người làm, ta đã chọn một nhà bốn người này, ngươi xem một chút như thế nào?"

Quế Thanh Thanh lúc này mới chú ý đến một nhà ăn mặc rách nát đứng bên cạnh, hai vợ chồng cũng hơn ba mươi tuổi, nam nhân mặt trung hậu, nữ nhân ở bên cạnh đỡ hắn, khuôn mặt hai người xanh xao, nhưng mà quần áo trên người mặc dù cũ rách, nhìn vẫn sạch sẽ, con lớn nhất khoảng chừng mười tuổi, con nhỏ là một khuê nữ, tầm bảy tám tuổi.

Hai đứa bé cũng rất lanh lợi, nhìn thấy lão gia tử hỏi Quế Thanh Thanh, cũng biết vị này chính là nữ chủ nhân trong nhà, hai người liền vội vàng quỳ xuống dập đầu "Nãi nãi, ngài mua một nhà chúng ta đi, mặc dù chân của cha ta bị tật, nhưng mà ta có thể làm, cái gì ta cũng sẽ làm....."

Quế Thanh Thanh không khỏi cười, đứa bé nhỏ như vậy nói mình có thể làm, cũng không biết hắn có thể làm gì. Nàng nhìn Lý Phúc Mãn, cười nói: "Đứng lên đi, chuyện này do cha ta làm chủ, ta nói cũng không tính."

Trung thúc nói: "Thiếu gia nhà chúng ta muốn ta mua mấy người làm cho trong phủ dùng, mới vừa rồi người môi giới đưa người đến, là lão gia tử nói người nhà này đáng thương..... Nãi nãi nếu cảm thấy không hợp ý, có thể đổi người."

Lý Phúc Mãn trên mặt có chút ngượng ngùng, biết mình chọn người không thích hợp, nhưng mà cả nhà này quả thật rất đáng thương.

Trần Lan ngược lại không có chú ý sắc mặt của Lão gia tử, nàng toàn tâm toàn ý suy nghĩ thay Quế Thanh Thanh cười nói: "Biểu ca nghĩ thật chu đáo, nhưng mà tiểu nha đầu này cũng quá nhỏ, nàng có thể làm cái gì?"

Tiểu nha đầu kia vội vàng nói: "Ta sẽ đóng đáy giày, còn có thêu hà bao....."

Quế Thanh Thanh cười cười, nàng biết Tần gia đã có tâm, chuyện như vậy sợ là từ chối không được, nhưng mà nếu như cả nhà đều sống ở trong thành, ruộng ở quê ngược lại không có ai làm.....

Nếu trong nhà thật sự cần phải mua người, tất nhiên là phải mua người hợp ý, kiếp trước nàng ở Tống phủ, cũng từng mua người từ trong tay người môi giới, biết nên chọn thế nào, Quế Thanh Thanh đi quanh người một nhà này một vòng, không ngửi thấy trên người bọn họ có mùi lạ nào, phụ nhân kia mặc dù nghèo khổ, nhưng trong móng tay cũng không có cáu bẩn.

Quế Thanh Thanh gật đầu một cái, hỏi một nhà đang có vẻ mặt lo lắng này: "Các ngươi biết làm ruộng sao?"

Phụ nhân kia vội vàng nói: "Biết biết, gia chủ ban đầu của chúng ta chính là tá điền."

Quế Thanh Thanh nói: "Nếu phụ thân nói cả nhà bọn họ đáng thương, vậy trước tiên lưu lại đi." Nàng tin tưởng về sau nhất định có thể có một cuộc sống tốt nhất, cũng không phải không nuôi nổi mấy người này.

Quế Thanh Thanh mới vừa nói xong, thì nghe thấy có người gõ cửa, là thanh âm của một nữ nhân hỏi: "Trong nhà có người không? Ta là hàng xóm cách vách....."

Thêm Bình Luận