Chương 1

Cố Tích Trân tay trái ôm con trai, tay phải ôm con gái, ngồi ở ghế sau xe ô tô.

Lâm Cảnh Huy đang ngồi ở ghế phụ, lơ đãng như mọi khi, thỉnh thoảng nhìn xuống điện thoại.

"Mẹ, chúng ta đi đâu vậy?"

Tên cún cơm của con gái là Tuệ Tuệ, năm nay bé chưa đầy ba tuổi, ngũ quan rất giống Cố Tích Trân, giọng trẻ con hỏi mẹ.

Cậu con trai bốn tuổi A Thiện trả lời như một ông cụ non: “Suỵt----Không được làm ồn, chúng ta đi sơn trang của bác nghỉ phép.”

Tuệ Tuệ lè lưỡi nói: “Con không thích bác trai, bác ấy hung dữ."

Lâm Cảnh Huy cau mày, kiên nhẫn với Tuệ Tuệ hơn Cố Tích Trân nhiều: "Tuệ Tuệ, con không thế nói bác như thế, thế là hỗn đó biết không."

Hắc trách Cố Tích Trân: "Con bé không hiểu chuyện, em dạy con nhiều hơn, đừng có ngày nào cũng ăn nhậu chơi bời bên ngoài đừng có thờ ơ thế."

Có Tích Trân lè lưỡi giống như Tuệ Tuệ, mái tóc xoăn đen dài xõa trên ngực cao ngất, làn da trắng nõn và bề ngoài thanh tú.

Lấy chồng được năm năm, cô đã sớm quen với tính tình của Lâm Cảnh Huy, cứ làm nũng như không có việc gì: “Em biết, chồng, anh đừng tức giận.”

Biết, nhưng cô không thay đổi.

Bố mẹ chồng cô coi hai đứa nhỏ như là bảo bối tâm can không dời mắt ngày nào. Còn có bảo mẫu, giáo viên dạy sớm, và bác sĩ dinh dưỡng, cô thật sự không cần chen vô thêm phiền.

Mà Lâm Cảnh Huy còn thờ ơ hơn cả cô.

Hắn không có xấu hổ, vậy tại sao cô lại cảm thấy có lỗi?

Xe chạy dọc theo con đường núi quanh co lên lưng chừng núi và lái vào một nhà vườn kiểu Trung Quốc.

Nhà vườn có diện tích hơn 100 mẫu, mười những kiến trúc sư tài năng nhất trong nước thiết kế xây dựng, tràn ngập cây xanh và những con đường quanh co, độc đáo xa hoa và lộng lẫy.

Xe từ từ dừng ở sân trung, quản gia mặc đồng phục lịch sự đúng lúc tiến tới chào đón, mỉm cười nói:

“Tiên sinh Thiệu Nguyên bận công vụ, không về kịp. Thiếu gia, thiếu phu nhân, tiểu thiếu gia, tiểu tiểu thư vào nhà nghỉ ngơi trước, đầu bếp đã chuẩn bị ít đồ ăn không biết có hợp khẩu vị các vị."

Lâm Cảnh Huy gật đầu, ôn hòa nói: "Không cần khách khí, tôi coi nhà của anh như nhà mình, mọi chuyện cứ thoải mái đi."

Cố Tích Trân duỗi người, đưa con trai và con gái cho bảo mẫu, chỉ vào căn nhà nhỏ phía sau có cây tùng bách bao quanh, nói: "Ngôi nhà bên kia là vẫn trống phải không? Chúng tôi ở đó như năm ngoài, A Thiện và Tuệ Tuệ ở tầng một, tôi với Cảnh Huy ở tầng hai."

“Vâng, thiếu phu nhân.” Người quản gia cúi đầu kính cẩn và ra lệnh cho những người bên dưới mang hành lý và dọn dẹp phòng.

Trong khi ăn, Cố Tích Trân lặng lẽ cởi giày cao gót, giẫm lên chân Lâm Cảnh Huy dưới gầm bàn.

Lâm Cảnh Huy trừng mắt nhìn cô và dịch ghế sang một bên.

Cố Tích Trân kiên trì, vén ông quần lên, đặt đôi chân trắng nõn gầy gò của cô lên đùi hắn, đung đưa không thành thật.

Lâm Cảnh Huy vẫn bất động và ung dung thong thả gắp đồ ăn.

Trẻ con rất dễ buồn ngủ, ăn cơm xong đã được bảo mẫu ru ngủ.

Thấy xung quanh không có ai, Cố Tích Trân nói với Lâm Cảnh Huy:

"Cảnh Huy, em cũng mệt, anh ngủ trưa với em nhá?"

Lâm Cảnh Huy lại cau mày, nhìn chằm chằm cô một lúc rồi hạ giọng nói: “Lại nứиɠ rồi à?”

Lời nói thô tục và có phần xúc phạm, không phù hợp với địa vị của hắn.

Tuy nhiên, Cố Tích Trân lại hưng phấn, đôi mắt như hoa đào ngấn nước, cô liếʍ môi dụ dỗ hắn: “Em mua một chiếc váy mới, lát nữa em sẽ mặc cho anh xem.”

Lâm Cảnh Huy hừ lạnh một tiếng, không trả lời.

Cố Tích Trân biết điều này có nghĩa là ngầm đồng ý.

Ăn xong cô về phòng ngủ trước, mặc một chiếc váy màu xanh nhạt mỏng như cánh ve sầu, bên trong là tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, cặρ √υ" căng mọng mềm mại cùng nụ hoa mịn màng giữa hai chân khi ẩn khi hiện.

Cô đỏ mặt nhìn mình trong gương, một lúc sau, cô đeo chiếc vòng cổ bằng ren, đeo một chiếc vòng chân vào đùi trái, nằm trên giường và dùng dải lụa mỏng cùng màu che mắt lại.

Lâm Cảnh Huy đang định đi lên lầu thì nhận được điện thoại, sắc mặt hơi thay đổi, vội vàng rời đi.

Chân trước hắn mới đi, sau lưng xe của Lâm Thiệu Nguyên đã đi vào trang viên.