Chương 3: Đi trung tâm thương mại.

...----------------...

- Nhưng cảnh sát tới đây, ba mẹ phải giải thích sao? - Mẹ Thẩm hỏi cô.

Thẩm Mộng Chi nhìn hai người như kẻ ngốc bèn hỏi - Ba, bộ trước đây người chưa từng giải quyết mấy vấn đề này sao?? Cả mẹ nữa??

Ba mẹ Thẩm nhìn nhau, lắc đầu nói - Chưa từng làm ah!!

Thẩm Mộng Chi nhăn mặt, xoa trán nói - Thật tình, không biết ba ra dáng chủ tịch của tập đoàn lớn nhất của Phúc Khiến ở chỗ nào?. Ai cũng bảo ba trên thương trường là một lão già nham hiểm sảo trá, mặt cười hồ ly thâu tóm thị trường và kinh doanh, con nhìn mà khác xa với lời đồn a~!!

- Chi Chi ngoan, lời đồn đại bên ngoài không nên tin!! - Thẩm ba dịu dàng xoa đầu cô nói.

Thẩm Mộng Chi chỉ hừ lạnh coi như đã nghe.

Thật ra, bộ mặt thật của ba Thẩm, cô không lạ gì. Nham hiểm sảo trá, trên mặt luôn nở một nụ cười hồ ly, nhẹ nhàng mà dồn tất cả đối thủ của mình vào một cái hố rồi cứ chờ đợi thời cơ đá bọn chúng xuống đó.

Chỉ có một điều cô không hiểu, với tính cách này. Tại sao, ông có thể khiến tập đoàn Thẩm gia lâm vào tình cảnh phá sản phải liên hôn với Phó gia ở Thượng Hải chứ??

Phó gia ở Thượng Hải không phải là một nhà bình thường, sao có thể đồng ý liên hôn với Thẩm gia còn đích thân muốn cô gả đi.

Ai mà không biết, Thẩm gia còn một cô con gái nuôi chứ. Tại sao cứ nhất định phải là cô?

Về việc ba mẹ Thẩm ép cô kết hôn với Phó gia cũng rất kì lạ nữa, rốt cuộc bọn họ còn giấu cô chuyện gì?

Thẩm ba thấy con gái mải mê suy nghĩ, vỗ vai mấy cái mới hoàn hồn nói - Vậy còn muốn giải quyết chuyện này như thế nào?

- Ba gọi cho cảnh sát sao? - Thẩm Mộng Chi suy nghĩ liền hỏi.

- Uhm~!! - Cả hai lập tức gật đầu một cái.

- Vậy thì chúng ta tương kế tựu kế, khiến ả ta thân bại danh liệt, không thể một lần nữa bước chân vào cửa hào môn. - Thẩm Mộng Chi xoa cằm, cười cười trông thật nham hiểm mà.

Hai người nhìn chỉ biết câm nín, nhìn nhau lắc đầu.

Con gái dường như bị dậy hư rồi!!!

- Vậy con muốn làm gì?

- Hì hì, hai người lại đây!! - Cô cười tươi, vẫy tay gọi hai người, nghe vậy cả hai liền ghé tai sát vào Thẩm Mộng Chi.



Không biết Thẩm Mộng Chi đã nói gì, hai người nhìn nhau rất là nhan hiểm, nói - Hay, ý kiến hay!!

Thẩm Mộng Chi hừ một cái nói - Tất nhiên, dám động vào đồ của bổn đại tiểu thư thì đừng mong sống tốt.

...----------------...

- Tiểu Lan nhanh lên!!

Thẩm Mộng Chi vui vẻ kéo nàng vào Trung tâm thương mại, quay lại hô hoán.

Ba mẹ Thẩm nhìn cả hai đứa bé tung tăng vui vẻ chạy nhảy trong Trung tâm thương mại, rồi nhìn nhau bất lực.

Hôm qua, cô gặp riêng hai người bàn truyện đại sự. Thẩm ba thắc mắc hỏi - Con muốn mua đồ cho Tiểu Lan sao??

- Dạ~!! Năm sau, bọn con khai giảng rồi. Cũng phải chuẩn bị quần áo mới chứ? - Thẩm Mộng Chi ngồi trên giường vui vẻ nói.

Thẩm mẹ vẫn không hiểu hỏi lại - Con muốn mua gì bảo giúp việc mua giúp là được rồi. Sao phải đích thân đi Trung tâm thương mại, còn mang theo Tiểu Lan?

- Ba mẹ, hai người quên Tiểu Lan năm sau đủ tuổi đi học rồi sao? - Thẩm Mộng Chi nhìn hai người, giật mình hỏi.

- Ba mẹ...!!! - Hai người vẫn còn nghi vấn gì đó nhưng không cách nào mở lời, Thẩm Mộng Chi lại giở giọng cụ bà khuyên nhủ - Hai người đó, đã nhận nuôi người ta cũng phải chịu trách nhiệm cho cuộc sống của em ấy. Chỉ cần đủ 18t, em ấy có thể tự chăm sóc bản thân mà. Từ giờ cho đến lúc đó, đi học, ăn ngủ, nghỉ ngơi đều phải lo.

- Ba mẹ biết là thế, nhưng....

Thẩm mẹ vốn còn đang định nói tiếp, Thẩm Mộng Chi đã cướp lời - Không nhưng nhị gì hết, ý con đã quyết, hai người chỉ cần làm theo là được. Đợi đến khi năm 15t, con sang Mĩ thay tim, hai người ở đây phải chăm lo cuộc sống của Thẩm Lan rồi.

- Hừm, con gái ngoan đã nói vậy, chúng ta chỉ có thể nghe theo thôi!! - Thẩm ba thở dài một cái nói, nắm chặt lấy tay của Thẩm mẹ, bà bất lực đành gật đầu - Nghe con hết!!

- Được rồi!! Cũng muộn rồi, con về phòng nghỉ ngơi. Chúc hai người nghỉ ngơi sớm, con xin phép. - Thẩm Mộng Chi nói song liền xuống giường, đi đến cửa nói rồi đóng chặt lại.

Thẩm ba và Thẩm mẹ ở trong phòng nhìn nhau thở dài. Thẩm mẹ nhìn cánh cửa hỏi - Liệu chúng ta làm vậy có đúng không??

- Em yên tâm, tất cả đều nằm trong tính toán của anh!! Đợi con gái phẫu thuật thay tim thành công, chúng ta sẽ đi đến nơi khác sống! - Thẩm ba ôm vợ mình an ủi.

- Em chỉ sợ, Tiểu Lan lại chính là sự ngăn cản không thể thiếu của con bé. Dường như con bé rất để ý đến Tiểu Lan? - Thầm mẹ lo lắng hỏi chồng mình, dựa vào thân thể của Thẩm ba.

Thẩm Mộng Chi trở về phòng không ngừng huýt sáo dường như rất vui vẻ. Mà không hề biết, mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu.

...----------------...

Thẩm Lan bị cô kéo vào trong tất cả các gian hàng quần áo bé gái, thử rất nhiều bộ quần áo, đầm mới.

- Đẹp đó!!? - Thẩm Mộng Chi nhìn nàng thay bộ này đến bộ khác chỉ có thể giơ ngón tay lên, trong lòng thầm cảm thán.



Không hổ danh là nữ chính, mặc gì cũng đẹp.

Thẩm Mộng Chi trong lúc lựa đồ cũng chọn cho mình vài bộ phù hợp.

Thử xong liền gọi nhân viên nói - Chúng tôi lấy bộ này, bộ này nữa, tất cả những bộ tôi thử và bộ em ấy thử gói lại, tôi lấy hết.

- Vâng !!! - Nhân viên đồng ý, ba Thẩm đi theo thanh toán.

Cả hai chạy hết tất cả cái Trung tâm thương mại này mua đồ dùng học tập và mấy đồ cá nhân.

Dạo xong cũng là lúc vào giờ ăn trưa, bốn người tạm vào trong một cái nhà hàng ở tầng 10 ăn chút đồ.

- Tỷ tỷ, mua vậy hơi nhiều nha~!!! - Thẩm Lan ngồi bên cạnh cô, đầu cúi xuống, tay đan vào nhau.

Thẩm Mộng Chi đói đến nằm luôn ra bàn, không nhìn nàng nói - Cũng chỉ là mấy đồ lặt vặt, nếu thấy nhiều quá, lớn lên làm việc trả cho chị cũng được. Coi như em ghi nợ.

- Được ạ, tỷ tỷ!!! - Như vớ được cọc, Thẩm Lan lập tức vui vẻ nhìn cô nói.

Thẩm Mộng Chi ừ nhẹ rồi vẫn im lặng đợi ba mẹ Thẩm mang đồ ăn tới, đến ngủ luôn trên bàn.

Mà cũng không phải đợi lâu, Ba mẹ Thẩm bê luôn ra một đồng đồ ăn ra bỏ trước mặt hai người, Thẩm Lan vui vẻ nhìn cả cái bàn đều là món ăn yêu thích của cô, lay lay cô tỉnh dậy.

Thẩm Mộng Chi từ từ tỉnh dậy, mùi đồ ăn lan tỏa khắp yết hầu của cô, mở trừng mắt nhìn hết một lượt đổ ăn trên bàn hô lên - Mau ăn thôi, đói chết đi được.

Ăn xong, cả bốn người lại tiếp tục lựa đồ. Vào cửa hàng người lớn mua vài bộ vét, cà vạt cùng rất nhiều thứ lặt vặt khác.

Bốn người họ trở về Thẩm gia cũng là lúc trời chuyển sáng tối. Thẩm Mộng Chi sau khi tắm rửa sạch sẽ xong, nằm trên giường nghỉ ngơi, trong lòng thầm nghĩ đến một vài điều sẽ xuất hiện khi khai giảng năm học mới.

Nghĩ nhiều quá, cô ngủ lúc nào chẳng hay. Thẩm Lan sau khi tắm rửa sạch sẽ xong bước ra nhìn, tiến tới lấy mền đắp cho cô.

Thẩm Mộng Chi không biết đang ngủ mơ thấy gì mà kéo tay của nàng xuống, rồi một chân gác lên người Thẩm Lan rất tự nhiên mà ôm nàng.

Thẩm Lan bị giật mình nhưng lại không dám cử động mạnh, cứ thế nằm im cho cô ôm, thỉnh thoảng sẽ nghe thấy gì đó nhưng không rõ.

...----------------...

Thời gian thấm thoát trôi qua đã vào tháng 10, trời nắng mưa thất thường, sức khỏe của Thẩm Mộng Chi đã hồi phục không ít, có thể chạy nhảy khắp nơi mà không sợ vấp ngã.

Ba mẹ Thẩm nhìn thấy con gái vui vẻ như thế, cũng dựa vào nhau nở một cười tươi xen lẫn chút lo lắng.

Thẩm Lan ngày ngày đều bên cạnh cô, nhìn thấy tất cả sự hoạt bát đáng yêu của cô thì cũng vui vẻ chạy theo.