Chương 1: Lời mở đầu

_ Linh Lan con đứng lại cho mẹ. Lần này mẹ không bắt được con mẹ không phải là mẹ của con

Một người phụ nữ tên Diệp Tiếp khoảng 40t lại toát lên một vẻ vô cùng khí phách, nhẹ nhàng nhưng không kém phần sang trọng. Bà đang rượt đuổi Linh Lan chung quanh ngôi nhà của mình chỉ vì cô năm lần bảy lượt làm một lúc nhiều công việc khiến cho cơ thể ngày một suy nhược đi. Nói xấu thì không phải bởi cô mang hết gen trội của cả mẹ và cha cô nên dù nhợt nhạt nhưng nước da vẫn không kém phần hồng hào.

Lúc này bà đã tóm được Linh Lan, tay bà túm vào gáy của cô khiến cô vừa nhột lại vừa buồn cười. Giờ đây hai mẹ con đã ngồi yên vị trên ghế, bà ngồi tâm sự với Lan “ con ấy à! Đừng nghĩ tuổi còn trẻ mà tham công tiếc việc làm gì cũng phải chú ý đến sức khỏe của bản thân mình. Về lâu về dài có hối hận cũng không kịp đâu.“

Bà vừa nói vừa rưng rưng nước mắt bởi mẹ của cô sinh khó nên mới để lại đi chứng sau này , gia đình lại không mấy khá giả . Dù vậy nhưng ba mẹ luôn nhường những thứ tốt đẹp hết dành cho cô con gái của mình. Bà không muốn đứa con của mình phải chịu gian chịu khổ bên ngoài.

Linh Lan lúc này không còn cười nữa mà trở nên suy tư, nói cho mẹ nghe nỗi lòng của mình:

_ Nhà mình cũng không khá giả con không muốn người phải bôn ba, bán lưng cho đất bán mặt cho trời . Người yên tâm Con sẽ cân bằng cuộc sống của mình vả lại con muốn ba mẹ được sống sung túc, không thua thiệt một tí nào.

Đến lúc này cô mới nở nụ cười tươi rói như ánh nắng mặt trời và trêu đùa mẹ rằng :

_ Mẫu Hậu của con người yên tâm, con chẳng vì một chút khó khăn mà vội buông bỏ đâu, ước mơ của con còn phải kiếm thật nhiều nhiều tiền để cho mua hàng không phải nhìn giá, hay gia đình mình đi du lịch nữa mà!!

Người mẹ xót xa nói : “Mẹ xin lỗi vì không thể sinh con ra trong một gia cảnh giàu sang được. “ nói rồi bà đành ngậm ngùi ôm đứa con đang ngồi trước mặt mình mà thơm lấy thơm để.

Linh Lan hiểu được nỗi niềm canh cánh của mẹ suốt bao năm nay, cô vỗ vai mẹ an ủi để bà không buồn nữa.

_ Thôi chết mẹ ơi, con nghe thấy đâu đây có mùi khét thì phải ??



Cả hai mẹ con cùng lặng im nghe mùi phát ra từ đâu thì quả nhiên chảo sườn xào chua ngọt của mẹ đang dần cháy khét

_ Ôi trời bữa cơm của tui, tại con không đứng im cho mẹ nói bắt mẹ phải chạy xung quanh để rượt con nên giờ mới thế này đây

Nói rồi mẹ Linh Lan bày tỏ giận dỗi, không quan tâm đến cô nữa mà chạy nhanh thật nhanh vào bếp để xem tình hình như nào. Cũng may chỉ hơi xém một tí không bị sao cả chứ không cả nhà lại phải ăn cơm tiệm.

Lúc này cô nương vẫn đứng nấp sau cánh cửa bếp, không dám bước vào bởi cô đã phá hỏng bữa ăn của người mẹ. Cô lại gần khoanh tay và :” Hoàng Hậu xin tha mạng cho con , lần sau con không như thế nữa “

Bà Diệp Tiếp mới nhéo vào chóp mũi cô một cái rồi hỏi” con nói xem con sai ở đâu ??”

Cô mới kể ra một loạt lỗi lầm của mình nào là : không nghe lời, mải chơi, không phụ giúp mẹ khiến cả hai mẹ con một phen cười ra nước mắt.

Thế mới nói chẳng cần tiền tài, danh vọng … chỉ cần trong thâm tâm chính bản thân mình thấy hạnh phúc là đã một điều may mắn trên đời rồi. Giống như nhà văn Goethe từng nói “ Dù vua chúa hay dân cày ,kẻ nào tìm thấy sự bình an trong gia đình, kẻ ấy là người sung sướиɠ nhất .”

Chỉ một lúc lâu sau đó , người ba của cô tên Bạch Vũ Khải chừng 45t đã về tới nhà, cô vui mừng ra đón cha cô và chào thật to: “A! Cha đã về”

Người cha mỉm cười cùng với ánh mắt tràn ngập yêu thương dành tặng cho đứa con gái bé bỏng này nghe sao thật ngưỡng mộ. Cả hai cùng bước vào trong nhà thì mẹ đã dọn cơm tươm tất và chỉ đợi bố cô đi tắm là được thưởng thức bữa ngon.

Khoảng 20’ sau đó, cha cô đã tắm xong, mọi người cùng vào ngồi bàn ăn và luyên thuyên một bài ba câu chuyện cũng đã hết bữa. Trong lúc ăn cơm, chỉ hiện ra tiếng cười đua phát ra chứ không xuất hiện một tiếng tranh cãi nào khiến người người đều phải ngưỡng mộ.