Chương 34

Nhưng mà điều làm họ tò mò là chuyện của hai người bọn họ, các cư dân mạng cảm thấy hứng thú không thôi.

Khi 《 Minh Tinh Khiêu Chiến Toàn Tập 》 chính thức ra mắt, tuy đoạn kia của Hồ Thùy Uyên đã bị cắt rồi, nhưng đã có người không chịu nổi nữa trộm đăng video lên.

—— Hồ Thùy Uyên cô có phải người lớn nhất giới giải trí không?

—— Đương nhiên là không phải, tôi sao có thể tính là lớn? Đó là do mọi người chưa thấy qua Lưu tổng.

Lời này vừa nói ra, các cư dân mạng đều cực kỳ tò mò.

Ngay cả Hồ Thùy Uyên tự xưng là người lớn nhất giới giải trí còn cảm thấy xấu hổ vì không bằng, đồ vật kia của Lưu Gia Thư rốt cuộc là có bao nhiêu dọa người cơ chứ?

Ít nhất phải hơn 97 centimet khi hướng lên trên chăng? hoặc có khi còn to hơn, Nếu ai là người yêu Lưu , thì một ngày nào đó có thẻ bị mê mệt đến mức không muốn xuống giường.

A ~!

Không ai khác ngoài Lưu Gia Thư đứng đầu bảng, nói tới kỳ bọn họ ở bãi biển, trên mạng đều lưu hành cái gif 'thứ đó' của Lưu Gia Thư.

Hồ Thùy Uyên đứng hai, nói tới việc cái đó của cô ở《 Minh Tinh Khiêu Chiến Toàn Tập 》.

Thương Đa Quyên đứng ba, nói tới việc lúc đóng phim khi ôm nam chín chỗ hạ bộ của nam chính bị nhô lên.

Có rất nhiều người không cao hứng, nhưng mà người ăn dưa thì ngày càng nhiều.

[ Cái này là có ý gì? Cái này mẹ nó cũng có thể lên đứng đầu? Mỗi ngày wb đề cử cho tôi cái gì vậy? ]

[ Mấy người có phiền hay không hả, cái này thì có cái gì mà bàn luận! Bàn luận về x vật của người ta đúng là quá low mà ]

[ Không so đo với cô, không biết là cô đang toan tính cái gì. Dù zsao thì tôi chính là người nông cạn như vậy đấy, càng lớn càng đẹp, BB lớn thì tự nhiên cũng đẹp ]

[ Đồng ý, ngay cả khi không phản ứng thì cũng thật đáng yêu. Mềm như bông, độn lên, hai quả đào nhỏ, làm người trìu mến. ]

[ Tôi chỉ có 78cm, rất xin lỗi, tôi không xứng làm Alpha. ]

[ Vị chị gái lầu trên, 78 tôi cũng có thể! Đọc tin nhắn của tôi! ]

Lưu Gia Thư hoàn toàn không biết trên mạng đã bắt đầu truyền các loại tư tưởng về chị, đương nhiên cũng không ai có gan dám nói cái đề tài này trước mặt chị.

Vì thế năm tháng bình yên.

Hồ Thùy Uyên đã sớm quen với mấy cái loại đồn đãi vớ vẩn, bây giờ cũng đã học được chiêu coi xong cũng không phản ứng lại.

Người khó chịu nhất chính là Thương Đa Quyên.

Y một đường đi theo phong cách bá đạo tổng tài, ngày thường cũng sẽ có fans cắt ảnh khúc y bùng nổ giá trị Alpha.

Bá đạo tổng tài thì sao. Năng lực đương nhiên cũng là một phương diện quan trọng, nhưng mà bây giờ tại sao y lại bị xếp vào hạng ba cơ chứ? Lưu Gia Thư trên y một cái thì thôi đi, ngay cả Hồ Thùy Uyên cũng xếp trước y?

Trợ lý thấy sắc mặt hắn không tốt, vội vàng an ủi:

🌸Nghe nói bình thường Hồ Thùy Uyên sẽ độn miếng lót ở bên trong, nếu không thì lần sau chị cũng thử xem?

Thương Đa Quyên:

🌸Cút!

Trợ lý cút sang một bên, còn muốn làm cho bà chủ của mình tốt hơn một chút:

🌸Thật sự, Hồ Thùy Uyên là người dối trá như vậy, sao có thể lớn như vậy được chứ? Chắc chắn là giả, chắc là độn bốn miếng lót lận!

Thương Đa Quyên hướng mắt nhìn sang:

🌸Thật sự?

Khi nói ra lời này y cũng không cảm thấy quá thú vị, quá nông cạn, các cư dân mạng cũng đã coi như vậy rồi, ngay cả khi y bị phát hiện thì chuyện gì sẽ xảy ra?

Thôi, vẫn là nên đi đọc kịch bản thôi! Lần này y rất vất vả mới nhận được một cái kịch bản đặc biệt như vậy, cũng không thể vụt mất trong tay được.

Hồ Thùy Uyên cũng đang coi kịch bản, chủ nhật tuần này có lần đọc kịch bản《 Thiên Địa Tồn Vong 》.

Một ngày trước Chu Bảo My có gọi điện riêng nhắc nhở cô, còn dặn dò:

🌸Tụi chị cũng không trông ngóng vào kỹ thuật diễn, đừng đến trễ là được.

Hồ Thùy Uyên: "......"

Cô rất muốn nói với người đại diện rằng chị hoàn toàn không biết thực lực của tôi gì cả, nhưng nghe ngữ khí cẩn thận của đối phương, cô vẫn yên lặng nuốt những lời này vào trong bụng.

Chu Bảo My cũng không dễ dàng gì, cái này đại khái là người đại diện hèn mọn nhất.

Ngày hôm sau Hồ Thùy Uyên tới trước tiếng, trước cửa đυ.ng phải một thiếu nữ cao gầy mang kính râm, mũi cao thẳng.

Tầm mắt đối phương không chút gì mà nhìn quanh đại sảnh, khi nhìn tới cô thì đột nhiên dừng lại.

Một bức tượng lớn như vậy, Hồ Thùy Uyên gật đầu cười với cô ta một cái, coi như chào hỏi.

Giống như không đoán được đối phương sẽ chủ động chào mình, Phác Anh Trâm ngẩn ra một chút, có chút cứng đờ thu hồi tầm mắt, bước chân vội vàng vào thang máy.

Địa điểm đọc kịch bản là ở bàn tròn hội nghị ở lầu ba công ty Bân Ngôn, lúc bọn họ còn tính là sớm, chờ tới khi Hồ Thùy Uyên coi xong hai đoạn, thì người tới đã gần như đông đủ cả rồi.

Ở nơi này không có quy định ai ngồi ở đâu, nên mọi người đều tùy ý ngồi một chỗ, Phác Anh Trâm ngồi đối diện cô nhưng lệch sang một chút, An Diễm Mai ngồi bên cạnh Phác Anh Trâm đối diện với mặt của cô.

Đúng lúc này, bên người Hồ Thùy Uyên đột nhiên truyền tới một mùi gỗ trầm hương thơm ngào ngạt, cậu ngẩng đầu, một nam diễn viên với kiểu tóc udercut đi tới, trên mặt là một cái kính râm.

🌸Chỗ này không có ai chứ?

Người đàn ông hỏi cô, âm thanh này rất đặc biệt, thấp nhưng cũng không trầm, có một khí vị hơi khác lạ.

🌸Cậu Trần?

Hồ Thùy Uyên lập tức nhận ra người nọ, dịch người sang bên cạnh:

🌸Không có ai, cứ tùy tiện ngồi.

Người đàn ông thuận thế ngồi xuống, tháo kính râm xuống đặt lên bàn, lộ ra một gương mặt cực kỳ xinh đẹp.

Đây là một vị đóng vai phụ chủ yếu khác Trần Quốc Minh, đóng vai quốc vương Doãn Quang Khoa, có một người vợ với cái hậu cung tục tằng vô năng, cuối cùng gϊếŧ vợ lên ngôi vua, thành nam đế duy nhất trong lịch sử《 Thiên Địa Tồn Vong 》.

Người dần dần đến đông đủ, hội đọc kịch chính thức bắt đầu.

Diễn viên theo thứ tự bắt đầu đưa ra lý giải về nhân vật của bản thân, có nghi vấn về kịch bản hoặc muốn cải biên cái gì cũng có thể góp ý.

Khi tới phiên Hồ Thùy Uyên, cô cũng không từ chối, nói thẳng:

🌸Hai vị biên kịch đều rất chuyên nghiệp, tôi chỉ có một vấn đề về kịch bản mà thôi, hy vọng có thể cắt lời kịch này.

Thiếu nữ biên kịch Cao Cát Nhi theo bản năng nhăn mi lại, bởi vì cái đoạn diễn kia là do y viết, phí rất nhiều mực.

《 Thiên Địa Tồn Vong 》 có hai người biên kịch, một biên kịch với nhãn hiệu lâu đời, am hiểu về việc kể chuyện xưa với đào sâu vào trong nội dung, một thiếu nữ biên kịch, am hiểu sáng tạo, rải cẩu huyết.

Cũng không khác so với đóng phim, tiểu thịt tươi cần số lượng fans, diễn viên lâu năm cần chất lượng.

Cao Cát Nhi chính là mang biên kịch mới cần cái loại số lượng, lúc trước y có làm ba cái kịch bản phim thanh xuân, bắt đầu dấn thân vào ngành sản xuất biên kịch.

Đương nhiên cũng không phải là nói năng lực của y không được, y có thể nổi thì cũng có vài phần bản lĩnh.

Nhưng mà y có ba cái tật xấu.

Một là thích rải cẩu huyết, quá mức thích chuyển biến mà bỏ qua logic.

Hai là thích dùng hình nhiều từ, phó từ, mà không phải động từ.

Ba là thích thuyết giáo, thông qua nhân vật lời nói của nhân vật để giảng đạo lý.

Hồ Thùy Uyên chỉ ra một đoạn lời kịch là thuyết giáo.

Đó là cốt truyện hậu kỳ, nhân loại đại chiến với cương thi hết sức mình, Tôn Lệ Liên vì để cho nhân vật chính có cơ hội sáng tạo, chủ động dâng sinh mệnh của chính mình ra.

Đây là thời khắc cao cả nhất, cũng là khúc cuối để hạ màn.

Đương nhiên y là phải được coi trọng.

Vì thế biên kịch an bài cho cô một lời kịch thuyết giáo về quốc gia thiên hạ, còn làm vững chắc ký ức của người xem về cô, lúc này mới chết hoàn toàn.

Cao Cát Nhi cũng nghĩ như vậy, nghe được nghi vấn của Hồ Thùy Uyên thì biến sắc:

🌸Không biết cô Hồ cảm thấy nó có vấn đề ở nơi nào?

Lời này vừa thốt ra, tầm mắt mọi người đều nhìn qua.

Trong mắt bọn họ, Hồ Thùy Uyên dù gì cũng chỉ là một minh tinh hề không có bất cứ kinh nghiệm diễn gì mà thôi, coi mấy bộ phim thần tượng lúc trước của cô, nói kỹ thuật diễn của cô cũng không xong, hoàn toàn thảm không nỡ nhìn.

Một người như vậy, vậy mà lại muốn sửa kịch bản? Ai biết có phải tâm huyết dâng trào hay không? Có lẽ là muốn thể hiện tầm quan trọng của bản thân một chút?

Ai, diễn viên ngành sản xuất chính là như vậy, ai cũng đều cho rằng mình có thể cắm một chân.

Không ít diễn viên đưa ánh mắt đồng tình ra với Cao Cát Nhi.

🌸Vấn đề cụ thể có ba điểm.

Hồ Thùy Uyên nhìn về phía mọi người ở đây, chậm rãi nói,

🌸Thứ nhất, đoạn lời kịch này không hợp với thϊếp lập nhân vật của Tôn Lệ Liên, cô ta là một người gϊếŧ mẹ gϊếŧ chị thậm chí còn chấp tay nhường quốc gia lại cho người khác, trước khi chết lại nói về bá tánh của thiên hạ, điều này sẽ làm cho nhân vật như bị phân liệt tính cách, mạnh mẽ tẩy trắng, không chân thật.

Cũng chỉ là một người ngoài ngành nghề không hiểu gì mà thôi, ngay cả trình độ này mà cũng muốn khoa tay múa chân, đúng là là chê cười, bọn họ làm biên kịch là dễ làm như vậy à?

Cao Cát Nhi đột nhiên cười một cái:

🌸Xin hỏi cô Hồ thật sự hiểu rõ nhân vật sao?

Tuy hắn đang cười, nhưng ai cũng có thể nhìn ra sự kinh miệt với hùng hổ dọa người trong điệu cười kia.

🌸Người tên Tôn Lệ Liên này rất phức tạp, nhưng cũng rất đơn giản.

Hồ Thùy Uyên không để ý sự khıêυ khí©h của hắn, giải thích:

🌸Người xem có thể lý giải về hành vi của cô ta. Nhưng từ chính cô ta mà nói, có một cái logic xỏ xuyên cả cuộc đời cô ta —— ân oán không thể phân rõ, nhân quả báo ứng.

🌸Mẹ cô ta muốn gϊếŧ cô ta, cho nên cô ta gϊếŧ mẹ của mình; cương thi gϊếŧ người, cho nên nói cô ta muốn hủy diệt cương thi. Cô ta chỉ là đang làm việc mình cho rằng là đúng, cũng không phải điểm xuất phát của cô ta.

Lời này vừa nói ra, nụ cười trên mặt Cao Cát Nhi liền biến mất.

Đạo diễn Bùi Ngọc Nhung gõ ngón trỏ lên bàn, lộ ra biểu tình giống như đang suy nghĩ về điều gì.

Hồ Thùy Uyên tiếp tục:

🌸Điểm thứ hai là lời kịch quá mức thuyết giáo, tôi biết kia đoạn lời kịch kia rất có triết lý, rất có ý nghĩa, nhưng tại sao cô lại muốn vi phạm tới thϊếp lập nhân vật của cô ta, mà không phải là làm cho người tự mình cảm thấy mình đã hiểu rõ chứ?

Lúc này, động tác gõ bàn của Bùi Ngọc Nhung ngừng lại.

Cao Cát Nhi giật mình, y nhìn chằm chằm biểu cảm của Hồ Thùy Uyên, lại phát hiện mình không thể phản bác được lời nào.

Một vị biên kịch già khác là Liễu Diệu Châu gật đầu:

🌸Đúng là như thế thật, không đi tuyên truyền giảng giải tư tưởng, mà là biểu đạt chúng nó, làm cho người xem khai thác chính mình.

Cao Cát Nhi há miệng thở dốc:

🌸Sao cô có thể xác định người xem có thể nhìn ra được chứ?

Hồ Thùy Uyên:

🌸Có một bộ phận lớn người thật sự có thể nhìn ra được.

🌸Nhưng nếu bọn họ lý giải sai thì sao?

🌸Lý giải sai rồi thì có sao đâu?

Liễu Diệu Châu đột nhiên nở nụ cười:

🌸Chính cái gọi là ' một ngàn người đọc, thì có một ngàn người Hamlet(*) ', tác phẩm vĩnh viễn sẽ bị nhầm lẫn, nhưng cũng là giả thuyết bất đồng của những người khác nhau.

(*) "Hamlet" ở đây tức là bệnh "Hamlet" chỉ thái độ suy tư, lý luận nhiều nhưng không đủ tin tưởng và dũng khí để hành động cụ thể.

🌸Xóa đi.

Bùi Ngọc Nhung đã bị thuyết phục.

Cao Cát Nhi gật đầu, lúc này, y nhìn về phía ánh mắt của Hồ Thùy Uyên, đã không còn bất cứ khinh thường gì nữa.

Y thậm chí chủ động hỏi:

🌸Điểm thứ ba là cái gì?

Hồ Thùy Uyên:

🌸Tôi cho rằng đoạn diễn này xử lý quá mức lừa tình, kiến nghị xóa bỏ đoạn hồi ức kéo quân đánh giặc, còn có cảnh tượng nhóm nhân vật chính khóc rống vì Tôn Lệ Liên qua đời.

Bùi Ngọc Nhung lại không đồng ý:

🌸Phần này là phần hạ màn của nhân vật Tôn Lệ Liên, chắc chắn phải có khoảnh khắc cao cả.

Hồ Thùy Uyên:

🌸Cao cả thì đương nhiên không thể thiếu, nhưng khi cô ta làm ra cái động tác này, cũng như đã thể hiện ra mặt ý nghĩa sau lưng rồi, lúc này tua lại ký ức thì cũng dư thừa thôi.

Bùi Ngọc Nhung nhíu lông mày, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ mặt bàn, cuối cùng cũng bị thuyết phục, gật gật đầu:

🌸Lần đó nhớ xóa đi.

Ngay sau đó, bà lại cười hỏi câu:

🌸Còn có gì nữa không?

Hồ Thùy Uyên chần chừ một lát, cảm thấy lời nói của mình có chút nhiều, chắc sẽ làm một số người không cao hứng, nhưng cô thật sự là nói không nhanh.

Kịch bản là một thứ cơ bản nhất khi làm một bộ phim, muốn cô thấy được vấn đề thì không nói, mà lại giống như có thứ gì đó đang cào trên người cô làm cô ngứa ngấy khó chịu.

Giống như nhìn ra cô đang chần chừ, Bùi Ngọc Nhung cười cười:

🌸Bay giờ cô không nói, về sau nói thì tất cả chúng tôi sẽ đều khó chịu.

Hồ Thùy Uyên:

🌸Tôi là cảm thấy, chỗ an bài để nhân vật chính gào khóc có chút lỗi thời.

Bùi Ngọc Nhung:

🌸Nói như thế nào?

Hồ Thùy Uyên:

🌸Lúc ấy tình huống nguy cấp, bọn họ không có thời gian khóc rống, điều bọn họ nên làm, là quý trọng một phút một giây Tôn Lệ Liên dùng mạng của mình để bọn họ tranh thủ để giành thắng lợi.

🌸Cô nói như vậy đúng là rất có đạo lý, nhưng là......

Bùi Ngọc Nhung nhăn mi lại:

🌸Đã trải qua một màn vừa rồi, cảm tình của nhân vật chính tất nhiên phải cần một điểm phát tiết, cái động tác khóc này của bọn họ là đã chứng thực cái cảm tình này rồi, không thể thiếu được.

Hồ Thùy Uyên:

🌸Nếu như vậy, thì an bài tình tiết hồi ức tiếp theo có phải tốt hơn không?

Bùi Ngọc Nhung ngẩn ra một chút, ngay sau đó vỗ đùi, cảm thán:

🌸Cái cải biến này rất hay!!

Cố nén nước mắt so với gào khóc còn động lòng người hơn.

Cực kỳ bi thương nhưng vẫn gánh trên vai trách nhiệm của mình.

Nhưng mà người thì không phải luôn kiên cường được, sau khi dũng sĩ cứu vớt thế giới, ngoại trừ mở tiệc ăn mừng, thì cũng sẽ nhớ tới đồng bạn đã hy sinh.

Rơi lệ lã chã.