Chương 21

🌸Hồ tiên sinh, mời.

Ba vị bảo tiêu vây cô lại, làm ra tư thế mời.

Hồ Thùy Uyên lộ một nụ cười ngoan ngoãn cười:

🌸Tôi có thể không đi không?

Bảo tiêu lạnh mặt.jpg:

🌸Xin ngài đừng làm khó chúng tôi.

Hồ Thùy Uyên: "......"

🌸Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Chu Bảo My kinh ngạc đến mức cả hai con mắt đều muốn rớt ra ngoài:

🌸Cô quen biết Lưu tổng từ khi nào vậy? Còn nữa, chị ta...... Chị ta là muốn làm gì thế?

Hồ Thùy Uyên cũng rất ngốc, nhún vai:

🌸Tôi cũng không biết.

🌸Ai, cô nói......

Chu Bảo My tránh bảo tiêu, đè thấp âm thanh:

🌸Cô nói xem có phải chị ta coi trọng cô không, là cái kiểu coi trọng kia?

Kho nói lời này, ngón tay cái và ngón trỏ bàn tay trái của Chu Bảo My cong lại, còn lấy ngón trỏ tay phải chọc chọc cô.

Ngô Bích Khuê cũng nói theo:

🌸Nhân vật này là thành ý của chị ta đúng không?

🌸Mấy người muốn chết hả?

Hồ Thùy Uyên bắn con mắt hình viên đạn qua:

🌸Đã nói, tôi lấy dựa vào thực lực của tôi.

Ngô Bích Khuê gãi đầu, ngoan ngoãn xin lỗi:

🌸Rất xin lỗi, em cũng ngoài ý muốn mà.

Chu Bảo My:

🌸Được rồi, không nói giỡn nữa, vậy rốt cuộc chị ta đang muốn làm gì?

🌸Ừm......

Hồ Thùy Uyên nghĩ một chút, nghiêm túc nói:

🌸Có thể là cảm thấy kỹ thuật diễn của tôi tốt, nên muốn lấy lòng tôi chăng?

Chu Bảo My: "......"

Ngô Bích Khuê: "......"

Một trận im lặng làm người xấu hổ.

🌸Tại sao lại không có khả năng?

Hồ Thùy Uyên nghiêm túc:

🌸Hiện tại tôi không có bất kì tác phẩm nào, giá cả cũng không cao, bây giờ bọn họ muốn đào tạo tôi, thì hoàn toàn là bồi dưỡng không cần tốn nhiều tiền để đầu tư.

Chu Bảo My: "......"

Tuy lòng Hồ Thùy Uyên tràn đầy tự tin, nhưng Chu Bảo My chưa từng thấy cô diễn kịch, luôn cảm thấy rất khó tưởng tượng, một người có thể trưởng thành nhiều như vậy trong một khoản thời gian ít như vậy sao.

Nhưng Hồ Thùy Uyên còn một hợp đồng nửa năm sắp hết hạn, dựa theo kế hoạch phát triển của cô, đúng là sẽ không ngốc ở một cái công ty nho nhỏ.

Chu Bảo My chần chừ một lát:

🌸Vậy...... Cô thật sự muốn đi sao?

🌸Điều đó là đương nhiên.

Hồ Thùy Uyên gật đầu, nếu đối phương thật sự muốn cô theo, thì cô sẽ không có lý do nào mà không đi cả.

Bây giờ truyền thông Bân Ngôn đã phát triển như mặt trời ban trưa, cái công ty trước của cô đúng là trộm trời, một hơi ký tận 3 năm, không lớn không nhỏ, nhưng khẳng định là kém hơn so với truyền thông Bân Ngôn.

Chu Bảo My chần chừ, hợp đồng của chị ta còn hơn 2 năm, mới vào ngành đã mang một người nổi như Hồ Thùy Uyên, chứng kiến một người từ không có chút danh tiếng nào bước lên tận trời, cuối cùng lại ngã xuống đáy vực, mà bây giờ, Hồ Thùy Uyên giống như có xu thế từ dưới đáy vực chuyển người......

Thật ra chị ta cũng muốn đi, nhưng mà không biết Hồ Thùy Uyên có nguyện ý đem chị ta đi chung không.

Hồ Thùy Uyên sao lại không nhìn ra suy nghĩ của chị ta, cũng không nói rõ ra, mà chỉ nói:

🌸Đừng lo lắng, nếu như em đi rồi thì em sẽ nói cho chị biết đầu tiên.

Chu Bảo My lúc này mới nhẹ thở ra, những người chị ta mang đã làm xong nhiệm vụ hết cả rồi, đem kinh nghiệm mình biết truyền thụ cho. Nhưng khi ở cùng với Hồ Thùy Uyên, lại làm chị ta có một loại cảm giác như cứ hướng đi về phía trước, giống như chỉ cần chị ta nỗ lực, cũng có thể đi cô đứng ở trên đỉnh, không một người nào mà không thích loại cảm giác này.

Trong khi nói chuyện, bọn họ đã đi tới bãi đỗ xe.

Chu Bảo My:

🌸Vậy chị đi trước, có vấn đề gì thì cứ gọi điện thoại cho chị.

🌸A, còn chuyện này nữa.

Hồ Thùy Uyên ngồi vào xe, đột nhiên lại hạ cửa sổ xe xuống.

🌸Chuyện gì vậy?

Hồ Thùy Uyên:

🌸Chị biết An Diễm Mai không?

🌸An ảnh hậu?

Chu Bảo My giật mình:

🌸Chị ta làm sao?

Hồ Thùy Uyên hàm hồ nói:

🌸Có chút để ý.

Cô nhớ rõ trong tiểu thuyết, nhân vật Thẩm Tố An này không phải do An Diễm Mai đóng. Hơn nữa trong tiểu thuyết cũng chưa từng xuất hiện nhân vật tên An Diễm Mai này, điều này làm cô không nhịn được mà tò mò.

🌸Thật ra chị nhớ tới một chuyện bát quái cũ

Chu Bảo My đè thấp âm thanh, tiến tới cạnh cửa sổ nói,

🌸Chị nhớ rõ An Diễm Mai là con riêng của An Tú Lâm đưa về vào năm năm trước, lúc đó toàn bộ giới giải trí cũng bàn tán dữ lắm.

🌸Con riêng?

Hồ Thùy Uyên cúi đầu nghĩ, lại hỏi:

🌸Còn chuyện gì khác không?

🌸Ặc, cô còn muốn biết cái gì nữa?

Chu Bảo My gãi đầu, cảm thấy Hồ Thùy Uyên ngày hôm nay có chút lạ.

Quên đi, cũng có thể là do chị ta nghĩ nhiều, thế giới này rộng lớn như vậy, ngay cả tiểu thuyết cũng không có khả năng chu toàn về mọi mặt.

Hồ Thùy Uyên thu hồi tầm mắt:

🌸Không phải tôi sắp diễn chung với chị ta sao? Chỉ đang tìm hiểu chút thôi.

Chu Bảo My nhẹ thở ra:

🌸Việc này cô cứ yên tâm, độ chuyên nghiệp của ảnh hậu thì không cần phải bàn.

Chu Bảo My đã rời đi, mày của Hồ Thùy Uyên lại vẫn như cũ không giãn ra.

Còn một điều làm cậu để ý là, nhân vật phản diện hai của quyển tiểu thuyết này, Hồng Giáng Hân còn chưa xuất hiện nữa.

Là một người nguy hiểm nhất đối với cô trong thế giới này.

Nếu như Lưu Gia Thư là thâm tình bá đạo tổng tài công, thì Hồng Giáng Hân chính là quỷ súc phúc hắc công.

Là một cô nhi, từ nhỏ đã chém gϊếŧ bên ngoài, chưa từng thử qua thứ gọi là ấm áp, có một lần y bị người tính kế làm bị thương bên ngoài Phác Anh Trâm trong cơn mưa to cầm dù cứu y.

Từ đó về sau, Hồng Giáng Hân vì Phác Anh Trâm si, vì Phác Anh Trâm cuồng, vì Phác Anh Trâm mà đâm đầu vào.

Nhưng y không loại hình hung tàn, trong nguyên tác miêu tả, chỉ cần nhìn bên ngoài một cách đơn thuần, Hồng Giáng Hân là người ôn tồn lễ độ, hào hoa phong nhã, giống như một giáo viên đai học.

Đáng tiếc lại là người khẩu phật tâm xà(*), áo sơ mi trên ngừoi y có trắng bao nhiêu, thì nội tâm của y lại đen bấy nhiêu.

(*) Tỏ vẻ là người đàng hoàng, đúng đắn nhưng trong bụng xấu xa, độc ác.

Người từ trong bóng tối giãy dụa bò ra, là người không xứng với ánh sáng cùng ấm áp. Hồng Giáng Hân muốn tới gần Phác Anh Trâm, nhưng lại cảm thấy mình không xứng với đối phương, chỉ yên lặng bảo hộ đối phương từ sau lưng.

《 Chỉ Cần Omega là em 》 là một quyển tiểu thuyết tình yêu cẩu huyết, nguyên nhân bởi vì trong một phương diện nào đó, hai vị nhân vật chính thần tiên không có khả năng làm ra việc bại hoại gây mất hảo cảm. Bởi vậy, Hồng Giáng Hân liền đảm nhiệm nhiệm vụ xử lý nhân vật phản diện pháo hôi.

Trong nguyên tác, tuyến thể Hồ Thùy Uyên bị hủy, rơi vào kết cục nhà tan cửa nát là do y ban tặng.

Nghĩ riêng như vậy một chút, Hồ Thùy Uyên liền cảm thấy gáy của mình đột nhiên lạnh lên.

Tuy bây giờ cô đang đi ở một hướng tốt, nhưng ai biết sau này cô có bị người ta theo dõi hay không chứ?

Hồ Thùy Uyên gửi tin nhắn cho Hồ Minh Hằng:

🌸Chị, có thể giúp em tra một người tên Hồng Giáng Hân không?

Hồ Minh Hằng:

🌸Ai chứ? Em tra người nọ làm cái gì?

🌸Còn không phải không biết mới muốn chị tra sao, giúp đỡ em chút!

Hồ Thùy Uyên nhắn rất nhiều chữ, còn gửi thêm vài cái biểu tình.

[ Hôn nhẹ ][ Tin tưởng ][ Ôm một cái ]

Hồ Minh Hằng không hề có nguyên tắc, có lẽ nguyên tắc của chị chính là em gái của mình, trong sự bán manh của Hồ Thùy Uyên đúng như bị nhận sát thương, rất nhanh đã đồng ý chuyện này.

Hồ Thùy Uyên cất điện thoại, hy vọng cô có thể phòng bị trước, khỏi lo rướt họa vào thân.

Cũng vào lúc này, cửa xe bị mở ra, cái chân dài của Lưu Gia Thư duỗi vào trong sau đó ngồi vào. So sánh với biểu cảm không thể xác định được thì Lưu Gia Thư khi tức giận thì có vẻ đáng yêu hơn nhiều, ít nhất tam quan của mọi người không có vấn đề gì.

Hồ Thùy Uyên nhẹ thở ra, chủ động chào hỏi:

🌸Chào Lưu tổng.

Không chờ Lưu Gia Thư trả lời, cô lại hỏi:

🌸Chị kêu tôi tới là có chuyện gì à?

Lưu Gia Thư nhàn nhạt ừ một tiếng, không nói thêm lời nào.

Hồ Thùy Uyên càng thêm buồn bực, lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn:

🌸Nếu không thì chị nhắc tôi một chút?

Tầm mắt Lưu Gia Thư thong thả đảo quanh ngừoi cô, xác định cô không phải đang giả ngu mà là ngu thật, lúc này mới chậm rì phun ra bốn chữ:

🌸Đánh dấu tạm thời.

🌸Chị muốn đánh dấu tôi?

Hồ Thùy Uyên ngẩn ra một chút, trong chốc lát lỡ miệng nói:

🌸Tốt bụng như vậy sao?

Lưu Gia Thư không nói.

Hồ Thùy Uyên biết mình dẫm mìn rồi, vội vàng xoay 360 độ các kiểu xin lỗi khác nhau.

🌸Rất xin lỗi, tôi sai rồi, tôi biết chị vẫn luôn lương thiện như vậy, chị là người lương thiện nhất trên thế giới này!

Lưu Gia Thư cũng không để ý cô, ngược lại liếc mắt nhìn cô, ghét bỏ nói:

🌸Ngu ngốc.

Hồ Thùy Uyên: "......"

Tiếp theo Lưu Gia Thư cuối cùng cũng không liếc mắt nhìn cô nữa, thậm chí toàn bộ quá trình cũng cao lãnh không nói gì, Hồ Thùy Uyên nghĩ về rủi ro vài lần rồi cũng không nói gì nữa.

Rất nhanh bọn họ đã dừng ở một tòa chung cư cao ngất, xe hơi màu đen dừng ở bãi đỗ xe.

Lưu Gia Thư:

🌸Xuống xe.

Hồ Thùy Uyên chần chừ một chút, mở cửa xe xuống theo. Đây là một tiểu khu mười phần cao cấp, ngay cả thang máy thôi cũng nhìn rất xa hoa, năm cầu thang bộ, trên tầng cao nhất còn có thể nhìn được cảnh đêm của toàn Gia thị.

Nhìn Lưu Gia Thư dùng vân tay mở cửa, Hồ Thùy Uyên đột nhiên nhớ tới động tác tay trái của Chu Bảo My chọc vào mình, trong đầu liên tiếp nhảy ra mấy hình ảnh không mấy tốt đẹp.....

"Cạch" một tiếng sau đó cửa mở ra, Lưu Gia Thư đi trước vào nhà, Hồ Thùy Uyên vẫn đứng ngay cửa không dám bước vào:

🌸Lưu tổng, tôi sợ như vậy thì không tốt lắm đâu......

Lưu Gia Thư lạnh lùng nói:

🌸Đi vào.

Hồ Thùy Uyên với vẻ mặt hy sinh anh dũng, tay nắm khung cửa thật chặt, đột nhiên lùi về sau một bước.

🌸Tôi đột nhiên nhớ, tôi còn có việc cần làm...... A!

Một đôi bàn tay to kéo cánh tay cô lại, Hồ Thùy Uyên chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, chờ khi cô phục hồi lại tinh thần thì mới phát hiện, cô đã bị Quý Thẩm Tiêu đè lên tường.

🌸Còn dám chạy?

Đôi tay Lưu Gia Thư đè cô lại, biểu tình đã hoàn toàn tối xuống.

Cửa lớn "Cạch" một tiếng tự động đóng lại, cả người Hồ Thùy Uyên đều căng chặt lại, trong nháy mắt, cô đã nghĩ ra nhiều loại phương pháp trốn thoát khác nhau.

Nếu như Lưu Gia Thư muốn làm gì cô, cô nhất định sẽ hung hăng đánh đối phương thành một cái đầu heo.

Ngay khi cô đã chuẩn bị đối phó, Lưu Gia Thư đột nhiên buông cô ra:

🌸Đi nấu cơm.

Hồ Thùy Uyên: "?"

Nấu cơm???

Vậy thôi???