🌸Không có liêm sỉ!
Cùng với âm thanh phẫn nộ một người phụ nữ, Hồ Thùy Uyên "Tủm" một tiếng rơi vào trong nước.
Cô muốn kêu cứu, lại chỉ có thể phát ra âm thanh "ọc ọc", trong lúc mơ mơ màng màng, trước mắt cô bỗng có một bỗng đen chợt lóe qua.
Giống như thấy được cọng rơm cứu mạng, Hồ Thùy Uyên cố gắng từ trong nước đuổi theo, duỗi tay ra tím, bóng đen thì không thấy đâu, lại thấy một thứ gì đó hồng hồng mềm mềm, hơi run rẩy.
Cây gậy bột, không đúng, cây gậy hồng giống kia như chưa từng bị tình huống như thế này, lâm vào trong khϊếp sợ rất lớn, ngơ ngác chọc thẳng vào mặt Hồ Thùy Uyên.
Thứ gì đây? Trơn trượt, cô xuất hiện ảo giác?
Hồ Thùy Uyên chớp chớp mắt, tầm mắt theo cơ bụng rắn chắc cùng ngực nhìn lên trên...
🌸Cút ngay!
Âm thanh phẫn nộ từ trên đỉnh đầu truyền tới, cùng lúc đó, một cái chân rất nhanh lại tàn nhẫn đạp ngay chính giữa ngực của cô.
Một trận đau đớn truyền đến, Hồ Thùy Uyên lại lần nữa giãy giụa:
🌸Chị đá tôi làm gì...... Ọc ọc ọc......
Cô phí sức chín trâu hai hổ của mình rốt cuộc cũng trồi lên mặt nước được, lắc lắc đầu, mễn cưỡng mang chính mình từ trong choáng váng lấy lại tinh thần.
Nơi này là một hồ bơi lộ thiên, nơi to như vậy, ngoại trừ người phụ nữ tức muốn hộc máu đá cô thì không còn ai nữa.
Cúi đầu thì lại thấy, trong tay của mình có cầm một cái quần bơi
Không phải của cô.
Ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đang chống người bên cạnh bể bơi, cơ bắp cánh tay phồng lên thành một độ cung xinh đẹp, nháy mắt liền kéo thân thể rời khỏi bể bơi.
Một loạt động tác của người phụ nữ này hoàn mỹ đến mức phải nói là không thể chê vào đâu được, cơ bắp của chị ta cũng mê người không thôi, điều duy nhất không hài hòa chính là, chị ta vậy mà không mặc quần bơi.
Hồ Thùy Uyên cúi đầu, chú ý tới mảnh vải màu đen hơi mỏng trên tay của mình....
Cô vậy mà lột quần bơi của người khác? Còn thấy được cây gậy bột của người ta?
"......"
Xấu hổ quá.
🌸A, chị rớt đồ nè."
Hồ Thùy Uyên múa may cái quần màu đen trên tay, muốn đưa đồ cho đối phương.
Cùng lúc đó, âm thanh tức giận của người phụ nữ kia lại vang lên lần nữa:
🌸Châu Tuyết Ngọc, đem người này ném ra ngoài cho tôi!!!
Hồ Thùy Uyên không phục:
🌸Tôi chỉ muốn trả lại quần cho chị, chị ném tôi làm cái gì!
Lời này vừa nói ra, sắc mặt người phụ nữ nháy mắt trầm thêm vài phần.
Rất nhanh, có một người trẻ tuổi mặc âu phục chạy tới, sức lực lớn đến mức không thể tưởng tượng được khóa hai tay cô ở dằng sau.
Cả người Hồ Thùy Uyên đều phát ngốc, còn chưa hiểu rõ tình huống như thế nào liền bị như thế, liền lập tức giãy giụa:
🌸Chị là ai? Buông tôi ra!
Người đàn ông không nói lời nào, chỉ là sức lực lớn đến mức không thể tưởng tượng được mà kéo cô ra bên ngoài.
Cô cũng rất ủy khuất được không, không hiểu sao đi vào nơi này, còn gặp được việc ngoài ý muốn như vậy.
Hồ Thùy Uyên bất khuất hô lên:
🌸Ai bảo chị ta đá tôi! Tôi cũng đâu có cố ý!
Đáng tiếc lời phản bác của cô không có chút tác dụng nào, toàn bộ quá trình người phụ nữ kia không hề nói một câu, động tác lưu loát ưu nhã, thái độ mạnh mẽ ném cô ra bên ngoài cửa lớn của hồ bơi.
🌸Khụ khụ khụ......
Hồ Thùy Uyên bị như thế còn đang ngồi trên mặt đất cúi người thở dốc, giống như một con cá mặn đang nửa sống nửa chết.
Con mẹ nó rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Không phải đang ở biển sao? Nhưng tại sao hiện tại lại ở hồ bơi? Còn lột quần bơi của một người phụ nữ.
🌸Hồ tỷ?!
Đúng lúc này, một thiếu nữ nhỏ nhỏ gầy gầy vọt tới. Trên người cô ta treo hai cái ba lô, trong tay ôm một cái áo khoác, trước ngực ôm một cái khăn tắm lớn, giống như một cái giá treo quần áo.
Giá treo quần áo thấy cô, chạy mấy bước to tới quỳ trước mặt cô, khuôn mặt nôn nóng lại quan tâm cẩn thấy nói với cô:
🌸Hồ...... Hồ tỷ, trước che trước đi.
Hồ Thùy Uyên lấy khăn tắm được đưa qua che trên người, tầm mắt sắc bén đặt trên người giá treo quần áo quét tới quét lui.
Người kia bị cô nhìn như thế liền khϊếp sợ, đưa điện thoại qua, lắp bắp nói:
🌸Chu tỷ vừa mới gọi điện thoại cho chị, em..... em không có nói cho chị ấy chuyện này của chị.
Hồ Thùy Uyên bất động thanh sắc dùng vân tay mở khóa, bên trong có một cuộc trò chuyện với một người tên Chu Bảo My.
Giá treo quần áo cẩn thận nói:
🌸Nhưng...... nhưng mà chị tỏ tình thất bại, cũng không nên trộm vào hồ bơi Lưu tổng đã bao trọn chứ, Lưu Gia Thư động ngón tay một chết là có thể chơi chết chúng ta, sao cứ chọc đến người nọ làm gì.
Người lúc nãy tên Lưu Gia Thư? Hồ Thùy Uyên chuyển tầm mắt qua, vừa lúc thấy người phụ nữ kia đi qua tầm mắt cô đi vào phòng thay đồ, khăn tắm màu trắng quấn quanh eo, tuyến nhân ngư thật sự rất câu nhân.
Nhưng sắc mặt thật sự rất xấu, nhìn cô như đang nhìn thấy ôn dịch, gấp không đợi nổi muốn tránh xa.
Phục hồi lại tinh thần, thiếu nữ nhỏ gầy trước mặt còn đang lải nhải:
🌸Đây cũng đâu phải lần đầu tiên chị tỏ tình thất bại, chị cũng biết, Phác Anh Trâm vẫn luôn đối xử với chị như vậy, không cần làm như thế với Lưu tổng......
Sao có thể nói nhiều như vậy, phiền quá.
Hồ Thùy Uyên nhíu mày:
🌸Câm miệng.
Thiếu nữ mở to hai mắt nhìn, ở bên miệng làm động tác kéo khóa, hoàn toàn không dám nói tiếp nữa.
Lưu Gia Thư, Phác Anh Trâm...... Trong đầu hiện lên một đống tên giống như đã từng biết, cho tới bây giờ, Hồ Thùy Uyên rốt cuộc cũng phát hiện, cô lại xuyên sách.
Sao lại dùng từ lại, bởi vì đây không phải lần đầu tiên cô xuyên qua.
Hồ Thùy Uyên cũng đã từng là một truyền kỳ của giới giải trí, sinh ra ở một gia đình bình thường, lại có ngoại hình với kỹ thuật diễn trời ban, một đường lăn lê bò lết, ở tuổi 29 nhận được giải ảnh hậu, tiền đồ vô hạn. Không ngờ lại ngoài ý muốn rớt xuống nước rồi xuyên qua, xuyên thành một siêu sao Omega.
Vì để dung nhập xã hội, 《 Chỉ Cần Omega đó là em》 chính là quyển tiểu thuyết bách hợp cô đã xem để hiểu biết thêm về ABO.
Lưu Gia Thư là công chính của quyển sách, bá đạo tổng tài, A đến mức muốn bùng nổ. Cố tình lại là một người có tính tự chủ rất mạnh, bất luận là Omega nào đến quyến rũ, chị vẫn bất động như núi. Thẳng đến khi chị ta gặp vai chính thụ Omega, sau đó hai mạch Nhâm Đốc của chị ta như được đả thông, trở thành chó điên Alpha công.
Mà cô, chính pháo hôi Alpha cạnh tranh với Quý Thẩm Tiêu.
Kiêu ngạo ương ngạnh, cường thủ hào đoạt, nhiều lần khıêυ khí©h nữ chính ở thời điểm quan trọng. Cuối cùng rơi vào kết cục tuyến thể bị hủy, nhà tan cửa nát.
Mà một màn lúc nãy, chính là sau lúc 'cô' bị thụ chính Omega Hàng Hi từ chối lần thứ N , dưới sự giận dữ vọt tới full điểm trước tình địch Quý Thẩm Tiêu, ỷ vào danh hiệu Alpha gợi cảm nhất giới giải trí của mình, muốn cùng người nọ so dáng người, so jj lớn nhỏ.
Kết quả là bị người nọ coi thành thằng điên, không chút do dự kêu người đem ném ra ngoài.
Bị mất mặt ném tới nhà bà nội.
Bất quá Hồ Thùy Uyên còn nhớ rõ, trong tiểu thuyết đâu có viết Quý Thẩm Tiêu bị cô lột quần bơi đâu!
Lưu Gia Thư dù gì cũng là loại người cao quý đến tận trời, sao chị ta có thể để mắt tới một tên vai phụ nhỏ như cô, nghĩ cũng không cần nghĩ!
Nếu người khác đọc được thì việc đầu tiên là không đồng ý!
Phải biết rằng, tuy trong quyển sách này Hồ Thùy Uyên là Alpha, nhưng là dựa theo giả thuyết của tiểu thuyết, mặc kệ Alpha mạnh mẽ như nào, cũng sẽ quỳ dưới quần của Quý Thẩm Tiêu siêu A, có thể cho cô chút tiện nghi sao?
Huống chi, hiện tại Hồ Thùy Uyên cũng không muốn chiếm cái tiện nghi này, nếu biến thành Alpha, ai còn quản Omega cái gì? Lại nói Omega mê người cũng chưa chắc gì đã mê người như cô ở đời trước, bình yên sống sót mới là quan trọng nhất.
Đều là xuyên sách, nhưng lần trước cô xuyên thành Omega vạn nhân mê có mùi tin tức tố siêu thơm, mỗi ngày còn sống cũng phải thật cẩn thận.
Nhưng mà hiện tại thì không phải, cô trở thành một Alpha, tuy rằng việc ác loang lổ, nhưng mà cô cũng không hề ở thế yếu, không cần phòng bị ở bất cứ đâu, về sau cũng không bao giờ cần dùng thuốc ức chế, không cần dán miếng dán tuyến thể, cũng không cần lo lắng khi mơ màng bị ai đó cột lại với nhau, bị một tên Alpha khống chế vận mệnh.
Hơn nữa hiện tại vẫn là bối cảnh giới giải trí mà cô quen thuộc, Hồ Thùy Uyên mặc sức tưởng tượng tiền đồ tốt đẹp của mình mà đứng dậy, đi theo bóng dáng của Lưu Gia Thư mà đi tới phòng thay đồ.
Trợ lý Ngô Bích Khuê cho rằng cô còn muốn tìm Lưu Gia Thư gây phiền phức, sợ tới mức lá gan muốn nổ tung:
🌸Hồ tỷ chị còn muốn đi......?
Hồ Thùy Uyên ném khăn lông sang, ngữ khí bình tĩnh:
🌸Thay quần áo đi về.
Ngô Bích Khuê bị khăn lông che mặt, có chút sững sờ, sao lại có cảm giác Hồ tỷ không giống như thường ngày?
Phòng thay đồ rất lớn, từng hàng tủ đựng đồ, còn có mấy chỗ treo đồ.
Không hổ là nơi bị đặt bao hết, bên trong cũng là trống không, chỉ có chỗ ngoặt có tiếng động rất nhỏ truyền đến, phỏng chừng là Lưu Gia Thư đang thay quần áo.
Mới vừa trải qua việc xấu hổ vừa rồi, Hồ Thùy Uyên cũng không muốn đi lên mắng người, muốn thay quần áo ngay cửa, trợ lý nhỏ của cô hết việc làm mà ôm một đống quần áo làm một cái giá treo quần áo như cũ.
Nhưng mà lúc cô vừa cởϊ áσ bơi ra, "loạt xoạt" một tiếng, trên mặt đất rơi xuống một đống đồ màu trắng.
Thao, cái gì đây?
Sao từ trong áo cô lại rớt ra miếng lót?
Giống như biểu tình khϊếp sợ của cô quá rõ ràng, Ngô Bích Khuê giải thích một câu:
🌸Vì chị muốn so lớn nhỏ với Quý tổng, nên mới cố ý độn hai lớp.
Hồ Thùy Uyên: ???
Áσ ɭóŧ độn mυ"ŧ? Làm vậy chi?
Làm người khác hít thở không thông.
cũng lười quản đến cách làm não tàn của nguyên chủ, dùng khăn lông lau khô thân thể rồi bắt đầu mặc quần áo.
Lại không nghĩ rằng Lưu Gia Thư rất nhanh đã đổi xong quần áo đi ra, người phụ nữ mặc âu phục lịch sự, cúc áo sơ mi cài đến tận trên cùng, gương mặt đầy lạnh nhạt, cao không thể với, một chút cũng không nhìn ra bộ dáng tức muốn hộc máu ở bể bơi.
Thẳng đến khi ánh mắt lạnh băng của đối phương xẹt qua thân thể của cô, Hồ Thùy Uyên hậu tri hậu giác phát hiện, cô vậy mà bị người khác soi mói thân thể, theo bản năng kéo khăn lông che đậy thân thể.
Nhưng ở thời điểm cô che được một nửa, Hồ Thùy Uyên đột nhiên phản ứng lại, cô hiện tại là Alpha, ở phòng thay đồ công cộng của Alpha gặp Alpha sẽ che cơ thể của mình à?
Che hay không che, đây là một vấn đề.
Trong lúc cô đang do dự, Lưu Gia Thư đã đi tới.
Hồ Thùy Uyên đâu còn thời gian để bận tâm nhiều như vậy, nhanh tay kéo khăn lên, chờ sau khi nửa người dưới không hề lọt gió nữa, rốt cuộc cũng tìm được một tia cảm giác an toàn. Vì thế bắt đầu ung dung thong thả cài cúc áo sơ mi, trong ưu nhã còn để lộ ra một chút gợi cảm, nhất cử nhất động đều đẹp đến mức không thể bắt bẻ, giống như đang quay chụp quảng cáo của hàng xa xỉ.
Nhưng mà lúc cô nhìn thấy tầm mắt của Lưu Gia Thư đang nhìn đống miếng lót trên mặt đất, không nhịn được nhất thời phân tâm, không cẩn thận cài sai một cái cúc áo.
Ngô Bích Khuê còn tưởng rằng chị gái trai nhà mình đang thương tâm, chân chó nói:
🌸Hồ tỷ đừng buồn, Lưu tổng tuyệt đối không lớn hơn chị!
Hồ Thùy Uyên: "......"
Một trợ lý nho nhỏ, làm việc chẳng ra gì, dù không hề đề cập tới việc khai báo nhưng thật ra đã khai báo cực kì điêu luyện và thuần thục.
Hồ Thùy Uyên trợn trắng mắt, ung dung thong thả mặc áo khoác vào, người rộng lượng như , đối xử với người bên cạnh luôn rất khoan dung.
Thấy sắc mặt của bà chủ mình không tốt, Ngô Bích Khuê không có con mắt thứ ba để thấy, không ngừng cố gắng vuốt lông ngựa:
🌸Bằng không lần sau cho chị luôn bốn miếng?
Hồ Thùy Uyên không thể nhịn được nữa:
🌸...... Cút!